Nửa tháng sau, Trương Vô Kỵ cuối cùng đặt chân tới Võ Đang.
Trên đường đi không thể nói là yên bình, nhưng đi theo đều là tinh binh lương tướng cùng võ lâm cao thủ, bởi vậy cũng không xảy ra chuyện gì.
Trương Vô Kỵ rất xa đã có thể trông thấy hình dáng núi Võ Đang giữa đất trời, rừng già mênh mông, thế núi nguy nga, bóng núi to lớn phủ xuống bao trùm tất cả. Thời tiết đã nhập thu, không ít lá vàng nhẹ ngàng bay trên không trung, một số khác không muốn lìa cành đọng lại, nhưng cũng rất thưa thớt.
Kiếp trước kiếp này, Trương Vô Kỵ đã từng vô số lần bước trên con đường này, nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả được từng gốc cây ngọn cỏ của Võ Đang. Hắn quá quen thuộc nơi đây, nơi có người hắn yêu nhất, cũng có ký ức bi thương nhất của hắn, là điểm xuất phát của cuộc đời hắn sau khi rời Băng Hỏa Đảo.
Trong lòng Trương Vô Kỵ, trừ Băng Hỏa Đảo, chỉ duy nhất một nơi có thể gọi là nhà, chính là Võ Đang.
Nhưng qua hôm nay, mình chưa chắc còn có thể trở về nơi này.
"Đi thôi."
Trương Vô Kỵ gạt qua đau buồn trong lòng, vung dây cương.
——
Trên núi Võ Đang quần tình xúc động, người người chen kín quảng trường trước đại điện chờ Trương Vô Kỵ đến.
Thấy hắn bước từng bước lên bậc thang, mọi người vô thức tránh ra một con đường cho hắn, nhìn Trương Vô Kỵ mang theo bộ hạ của mình đi vào trung tâm đám người, hành lễ với Trương Tam Phong cùng Võ Đang Lục Hiệp.
Lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ky-thanh-thu/1103155/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.