Tiêu dao chưa được mấy ngày, Dương Tình dùng bồ câu đưa thư gửi đến một bức thư khẩn. Không giống Trương Vô Kỵ chỉ treo cái danh, Tống Thanh Thư và Dương Tình thực sự là sư đồ. Mặc dù không thường đến Hoạt tử nhân mộ, nhưng mỗi đầu tháng Tống Thanh Thư đều sẽ gửi cho Dương Tình một phong thư thỉnh giáo, cuối tháng thu được hồi âm của Dương Tình, vẫn luôn đều đặn như thế, chưa từng thay đổi. Thế nhưng lần này Dương Tình lại chủ động liên hệ với họ, còn đặc biệt yêu cầu Trương Vô Kỵ đi cùng. Trương Vô Kỵ đọc thư xong, nhịn không được cảm khái: "Nghĩa phụ giết Thành Côn, vừa lúc cứu Sử Hỏa Long một mạng, ta cũng suýt quên còn có việc này." Kiếp trước Trần Hữu Lượng có Thành Côn trợ thủ, giết Sử Hỏa Long, nhưng lần này Thành Côn chết trên Quang Minh Đỉnh, chỉ dựa vào một mình Trần Hữu Lượng không thể lấy được mạng của Sử Hỏa Long, để ông ta mang theo vợ con chạy trốn đến chỗ Dương Tình. Chỉ là bản thân ông ta bị trọng thương, tính mạng nguy kịch, Dương Tình đã cố hết sức, cuối cùng đành cầu cứu Trương Vô Kỵ. Vừa lúc Trương Vô Kỵ đang chuẩn bị gây phiền toái cho Trần Hữu Lượng, bây giờ có bức thư này của Dương Tình, có thể nói là buồn ngủ gặp chiếu manh, cho bọn họ một lý do làm khó dễ cực tốt. Nửa tháng sau, Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư đặt chân tới Hoạt tử nhân mộ. Hoạt tử nhân mộ lúc này không có cảm giác thanh u yên tĩnh như trước kia, từ xa xa có thể nghe thấy tiếng cười cùng tiếng bước chân của bé gái đang nô đùa. Chờ đi đến khu đất trống trước cổ mộ, liền gặp một cô bé đang chơi đùa với mấy thị nữ, Trương Vô Kỵ cẩn thận quan sát ngũ quan của cô bé, giống Sử Hỏa Long đến mấy phần, đúng là con gái của Sử Hỏa Long, Sử Hồng Thạch. Sử Hồng Thạch rất nhanh phát hiện ra bọn họ: "Các huynh là ai?" Một thị nữ cười nói: "Chính là thần y Dương tỷ tỷ mời đến cho Sử bang chủ, như vậy Sử bang chủ có thể cứu rồi!" Sử Hồng Thạch nghe vậy reo lên một tiếng: "Tốt quá!" Chạy như bay đến chỗ hai người, nhào vào Tống Thanh Thư, ôm chặt lấy bắp đùi của y: "Muội chờ lâu lắm rồi! Thần y ca ca mau đi chữa cho cha muội đi!" Trương Vô Kỵ tay giơ ra một nửa, lúng túng thu hồi lại. Tống Thanh Thư bị Sử Hồng Thạch ôm hai chân bước không được, dở khóc dở cười: "Ta không phải thần y, hắn mới đúng, ta là bằng hữu của hắn!" Sử Hồng Thạch trợn tròn mắt, xấu hổ, sợ hãi đưa tay kéo tay Trương Vô Kỵ: "Chào thần y ca ca ạ." Mấy thị nữ sớm đã ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt: "Được rồi được rồi! Mau vào đi thôi! Chúng ta cũng chờ các huynh lâu rồi!" Sử Hồng Thạch đỏ mặt vùi đầu vào vạt áo của Tống Thanh Thư, đi theo y vào trong Hoạt tử nhân mộ, lần này đến cả Tống Thanh Thư cũng nhịn không được cười ra tiếng. Trương Vô Kỵ khóe miệng giật giật mấy cái, cười không nổi. "Kỳ thật thương thế của Sử bang chủ đã lành rồi, nhưng có một chuyện rất kỳ quái, ta cũng không có cách nào xử lý, chỉ có thể để ngươi đến xem." Dương Tình mang theo Trương Vô Kỵ đi vào gian phòng Sử Hỏa Long tĩnh dưỡng, thê tử của ông ta đang ở bên cạnh chăm sóc. Mười năm trước Sử Hỏa Long là một nam nhân trung niên cao lớn cường tráng, thần thái ngời ngời, bây giờ nhiều năm đã qua, Sử Hỏa Long không thể tránh khỏi mập ra không ít, tóc cũng từ đen nhánh trở thành hoa râm, sắc mặt bởi vì bị bệnh liệt giường mà có vẻ hơi xám trắng sưng vù. Sử phu nhân thấy Dương Tình cùng Trương Vô Kỵ đến, đưa tay đỡ nửa người trên của Sử Hỏa Long dậy, lót thêm mấy cái gối đầu mới nói: "Dương cô nương, Trương thiếu hiệp, cậu cuối cùng cũng đến rồi!" "Vết thương của Sử Hỏa Long đã khỏi, nhưng không biết vì sao, toàn thân ông ấy tê liệt." Dương Tình nói, "Lúc đầu ông ấy chỉ có hai tay bị liệt, mấy năm gần đây đã chuyển biến tốt hơn, thế nhưng sau lần bị thương này, bệnh tình của ông ấy nặng thêm, toàn thân đều không thể hoạt động. Ta đã kiểm tra cho ông ấy, xương sống, kinh mạch đều không có dấu vết bị tổn thương, không biết là vì nguyên nhân gì." Trương Vô Kỵ cũng là lần đầu tiên gặp phải triệu chứng này, nói: "Ta bắt mạch cho ông ấy trước xem sao." Trương Vô Kỵ nắm lấy mạch môn của Sử Hỏa Long, đem nội lực hóa thành dây nhỏ thăm dò vào trong cơ thể, dọc theo kinh mạch của Sử Hỏa Long lưu động. Theo lẽ thường, người bệnh dù biết Trương Vô Kỵ đang trị liệu cho mình, nhưng dưới ngoại lực xâm lấn, nội lực tích lũy năm này qua tháng nọ vẫn sẽ tự phát bài xích Trương Vô Kỵ kiểm tra. Mà bất luận là kinh mạch tắc nghẽn hay là bị trọng thương, một thân nội lực cũng sẽ không biến mất, chỉ là chủ nhân không còn sức lực khống chế, bởi vậy có đôi khi chẩn trị cho những người này ckhó hơn nhiều so với chữa trị cho người khỏe mạnh, bởi vì người khỏe mạnh có thể tự áp chế nội lực phối hợp. Trên thực tế, phương pháp chữa trị này đối với thầy thuốc hay bệnh nhân đều rất nguy hiểm, chỉ có kẻ tài cao gan lớn như Trương Vô Kỵ mới có tự tin thực hiện. Sử Hỏa Long đã từng là cao thủ nhất lưu giang hồ, bây giờ nằm liêt trên giường, Trương Vô Kỵ không dám coi thường, đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị phản phệ, thế nhưng nội lực đưa vào trong cơ thể Sử Hỏa Long cực kỳ thông suốt, hoàn toàn không có một chút cảm giác bài xích nào, cứ như đang dò xét một người bình thường hoàn toàn không có nội lực. Kỳ quái mà Dương Tình nói, chắc hẳn chính là cái này. Theo tin tức mà Trương Vô Kỵ biết được, Sử Hỏa Long bị thương là do lúc luyện võ nội lực không đủ dẫn đến kinh mạch bị hao tổn, hai tay tê liệt không thể cử động. Nhưng hôm nay xem ra, kinh lạc ở hai tay Sử Hỏa Long quả thật có vài ám thương, nhưng người tập võ, chút tổn thương đó là rất bình thường, căn bản không đến mức dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy. Mà kỳ quái hơn chính là, Sử Hỏa Long là cao thủ nhất lưu, thực lực bản thân thế nào nhất định phải nắm chắc, sẽ không lỗ mãng biết rõ nội lực không đủ mà vẫn cố luyện mới đúng. Trương Vô Kỵ thu tay lại, trong lòng có vài suy đoán, hỏi: "Lúc ông luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng, vì sao lại xảy ra ngoài ý muốn?" "Việc này nói đến cũng kỳ lạ. Mọi người đều biết, Hàng Long Thập Bát Chưởng được sư phụ truyền cho ta mười bốn chưởng, nhưng ta chỉ có thể luyện đến chưởng thứ mười hai, sau này ta muốn tiến thêm một bước cũng đã không thể, chỉ có thể mỗi ngày khổ luyện mười hai chưởng học được làm cơ sở vững chắc, mong có ngày đột phá." Sử Hỏa Long thở dài: "Buổi sáng hôm đó ta luyện công như thường ngày, đánh lại mười hai chưởng, nhưng đánh tới chưởng thứ tám thì đã cảm thấy mệt mỏi, chỉ là mấy chục năm qua đều thế, bởi vậy không nghĩ nhiều. Đến khi ta đánh tới chưởng thứ mười mới phát giác nội lực toàn thân cực kỳ suy yếu, cạn kiệt sức lực, nhưng đã quá muộn, không có nội lực bảo vệ, cánh tay ta không chịu nổi chưởng lực cương mãnh, kinh mạch đều tổn hại." "Ngày xưa ông đều luyện như vậy, chỉ có hôm đó mới xảy ra ngoài ý muốn?" "Đúng thế. Sau đó hai tay ta bị liệt, tự dò xét một phen, phát hiện nội lực của mình cũng mất đi không ít. Ta trong lòng bất an, ngày đêm không ngừng khổ luyện, nhưng nội lực không những không tăng lên mà còn giảm nhiều hơn." Sử Hỏa Long nói đến đây, trên mặt cũng lộ ra một tia hoảng sợ, hiển nhiên trải nghiệm khi đó đối với ông ta như một cơn ác mộng. "Ta nghĩ trăm lần vẫn không có cách nào giải, lại không dám gióng trống khua chiêng tìm y hỏi thuốc, chỉ có thể mang theo phu nhân rời khỏi Cái Bang đến tìm Dương cô nương, hy vọng cô ấy có thể có cách giải quyết." "Ta không quá tinh thông y thuật, thấy Sử bang chủ như thế, cũng chỉ có thể cho ra giải thích là tẩu hỏa nhập ma bình thường, cái khác ta không nhìn ra được." Dương Tình lắc đầu nói, "Về sau chúng ta thử các loại phương pháp, trừ biết được Sử bang chủ càng vận công thì nội lực tan rã càng nhanh ra, không thu hoạch được gì thêm." "Cho dù là tẩu hỏa nhập ma dẫn đến mất nội lực, cũng không đến nỗi càng luyện càng ít? Ta chưa bao giờ nghe đến việc lạ như vậy." Trương Vô Kỵ kinh ngạc. "Đúng thế, chúng ta cũng rất khó tin được." Sử Hỏa Long cười khổ, "Vậy nên ta mang theo phu nhân ra ngoài ẩn cư, đến cả chưởng bổng long đầu cũng không biết manh mối, mấy năm qua đều là như thế. Nửa năm trước ta vừa phát hiện bệnh tình có chuyển biến tốt, liền bị Trần Hữu Lượng tính kế mai phục." "Mấy năm nay ta vẫn luôn cho Sử bang chủ dùng Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn, như hiệu quả quá thấp. Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn là kỳ phương giải độc, bất luận là kịch độc gì, dù cho không thể giải cũng có thể trì hoãn một lúc." Dương Tình lại nói, "Ta cũng thử cho Sử bang chủ dùng Vô Thường Đan, nhưng không có hiệu quả gì." Sử Hỏa Long nói: "Cũng không thể nói hoàn toàn không có hiệu quả, mỗi lần uống thuốc của Dương cô nương xong ta đều cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều. Đại ân của Dương cô nương, Sử mỗ vô cùng cảm kích." "Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn và Vô Thường Đan là kỳ dược, cho dù người thân thể khoẻ mạnh ăn vào cũng có thể nâng cao tinh thần kiện thể, nhưng tác dụng của chúng quá rộng, chỉ dựa vào hai loại thuốc này thì chưa thể nhìn ra được gì." Trương Vô Kỵ nghĩ nghĩ, hỏi: "Nửa năm trước bệnh tình của Sử bang bắt đầu có chuyển biến tốt, vậy khi đó đã xảy ra chuyện gì khác thường, hay là ăn phải cái gì không?" Sử Hỏa Long và Sử phu nhân liếc nhau, đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt. Rất hiển nhiên, bọn họ cũng không cảm giác được gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]