Nhiệt độ trong mật đạo càng lúc càng cao, trừ Trương Vô Kỵ thần công đại thành nóng lạnh bất xâm, những người còn lại đều là mồ hôi đầm đìa, thần sắc ảm đạm, dường như có thể xuyên qua tầng đất thật dày nghe thấy thanh âm lầu son gác tía ầm ầm ngã xuống trong biển lửa, tan thành cát bụi. 
Minh Giáo trăm năm cơ nghiệp, bị người tấn công lên Quang Minh Đỉnh, cả tổng giáo cũng bị một mồi lửa đốt trụi. Kết cục như vậy, nếu mười năm trước nói ra, tất cả những người đang ngồi đây còn chẳng thèm ngó ngàng, nhưng bây giờ, bọn họ lại tận mắt đối mặt với kết cục này. 
Bọn họ khắc khẩu, bất hoà, bỏ đi, tự lập môn hộ, đơn giản là cậy vào trong lòng tự phụ với bản lĩnh của mình, tin tưởng bất luận thế nào Minh Giáo cũng sẽ không thật sự bởi vậy mà hủy diệt, tin tưởng mình có năng lực xoay chuyển tình thế. 
Nhưng hiện thực lại mạnh mẽ giáng cho tất cả một cái tát vang dội, nói cho bọn họ, bọn họ kỳ thật làm không được. 
Không ai đem toàn bộ thất bại lần này đổ hết lên đầu Thành Côn. Nếu không phải bởi vì bọn họ tự cho mình quá cao, đứng trước tình thế cực kỳ nghiêm trọng vẫn không quan tâm mà nội chiến, Thành Côn sao có thể tìm được cơ hội đánh lén? 
"Không thể tiếp tục như vậy được. Minh Giáo chúng ta chịu không nổi họa Quang Minh Đỉnh bị vây công lần thứ hai." Bành Oánh Ngọc mở đầu phá vỡ trầm mặc. "Trước đó chúng ta đều tự cho là có thể thông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ky-thanh-thu/1103109/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.