Trương Vô Kỵ vừa chuẩn bị đi ngủ, liền bị tỳ nữ thiếp thân của Ân lão phu nhân gọi đi.
Chờ hắn đến, phát hiện trong phòng Ân lão phu nhân đứng đầy người. Trương Vô Kỵ suy đoán là Ân lão phu nhân thân thể không tốt, nhưng ánh mắt bà tuy vẩn đục, lại không phải cảm giác của người sắp chết, ngược lại còn có chút sắc bén, đang lấy một thái độ kì lạ đánh giá hắn.
Không phải là từ ái của trưởng bối đối với vãn bối như ngày đầu tiên gặp mặt, mà là một loại ước đoán bình phán dò xét.
Ân Dã Vương đứng một bên, hai cậu bé đứng hai bên trái phải, đứa nhỏ hơn ngây thơ hiếu kì nhìn chằm chằm hắn, đứa lớn hơn ánh mắt nhìn hắn có chút địch ý, nhưng đều không nói gì.
Lý Thiên Viên chờ hắn đi vào liền đóng cửa lại, đứng ở cửa nhìn bóng dáng của Trương Vô Kỵ.
Ân Thiên Chính ngồi ở đầu giường Ân lão phu nhân, đánh giá ngoại tôn chưa từng gặp mặt này, hồi lâu mới nói: "Lớn lên rất giống ta lúc còn trẻ."
Lời này vừa ra, cảm giác áp lực nặng nề vốn đang âm thầm đè nén trong phòng bỗng nhiên buông lỏng, tia sáng sắc bén ẩn trong mắt Ân lão phu nhân tán đi, nở nụ cười: "Đừng có dát vàng lên mặt mình, Vô Kỵ tuấn tú hơn ông nhiều."
Ân Thiên Chính cười một tiếng, vỗ vỗ tay thê tử, nói với Trương Vô Kỵ: "Vô Kỵ, con lại đây."
Trương Vô Kỵ đi qua, Ân Thiên Chính kéo hắn tay, nhéo nhéo xương, lộ ra một tia thần sắc tán dương: "Thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ky-thanh-thu/1103060/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.