"Hoàng hậu nương nương, bệ hạ triệu kiến người đến Vệ Yên cung"
Công công bên người bệ hạ đến Phượng Di cung báo tin, gương mặt già nua theo thời gian tràn đầy lo lắng.
Diệp Liên nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp khẽ biến sắc. Mắt phượng hờ hững nhìn giờ đây mở to, đuôi mắt cong lên một đường sắc xảo cùng ác độc.
"Nhìn tình hình hiện tại, trong lòng con cũng nên có một câu trả lời. Thắng làm vua thua làm giặc, con đường này nếu đã đi thì không thể quay đầu."
Diệp Liên theo công công rời đi, phượng bào thêu hỏa phượng bằng chỉ bạc sinh động lả lướt theo gió thổi.
"Nhi nữ tuân mệnh"
Cô thầm nói khi nhìn mẫu hậu mình đi xa, bóng lưng khuất sau tường đỏ ngói vàng.
Trở về Thiên Tường cung, thực hiện con đường tranh ngôi đoạt vị.
Mái ngói vàng xưa phủ rêu phong xanh thẳm, bức tường son phai màu theo thời gian. Cây hoa Hạnh trước cổng nở hoa trắng muốt tỏa hương thơm thoang thoảng trong không khí hơi se lạnh. Tuy vừa bước qua thu, vẫn còn vương vấn cái nắng hè nhưng ở trong cung này có gì gọi là ấm áp, chỉ có lạnh lẽo cùng cô đơn quấn quanh.
Từ nhỏ ở bên đệ đệ, có những khoảnh khắc hạnh phúc. Khi đó nàng chỉ vừa mười tuổi, đệ đệ nàng đã sáu tuổi. Nàng cùng y trồng cây hoa Hạnh trước cửa cung Thiên Tường, mong chị em luôn luôn kề vai cùng nhau – cùng chơi với nhau như còn nhỏ, đơn giản chỉ mong hai chữ hạnh phúc.
Sau đó khi y vừa mười tuổi, nàng mười bốn.
Mẫu hậu vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-kien-vo-quy/924926/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.