Bước đến Phượng Di cung quạnh quẽ, sương đêm se lạnh, tiếng gió giống như rít gào trong đêm.
Hoa mai trước cửa cung rơi lặng lẽ, cánh hoa trắng phủ kín bậc cửa. cánh cửa gỗ lớn màu son đóng kín, ổ khóa vàng khóa chặt bên ngoài.
Nhìn như một chiếc lồng giam, chim yến ở bên trong chỉ buồn thiu hót những tiếng hót thê lương. Người bên ngoài đi qua đi lại, có người chê trách người thì thương hại.
“Mẫu hậu”
Nàng nhỏ giọng gọi, nhưng đáp lại nàng chỉ có tiếng gió lay động cành mai.
Hoàng hậu thất thế, hoàng thượng tức giận chắc chắn sẽ giận lây những nhi tử do hoàng hậu sinh.
Ngày hôm sau, chiếu thư phế bỏ thái tử được ban bố.
Nàng đến Vận An Cung, nhìn phụ hoàng bằng ánh mắt lạnh lùng. Dân chúng oán than bấy lâu nay nàng luôn nghe thấy, nàng tâm mang thiên hạ giờ đây một lòng giúp dân. Họ nói phụ hoàng chính là hôn quân, vô đức tàn nhẫn. Chiến loạn ngoài biên giới lao đao, người sống kẻ chết là điều không tránh khỏi, dân tị nạn khắp nơi thế nhưng người ngồi trên ngai vị cao quý kia lại chẳng quan tâm. Nếu có cũng chỉ điều vài tướng quân cùng quân lính đến trợ giúp bình định, còn ông thì trái ôm phải ấp mỹ nữ trong lòng. Mẫu hậu nàng lúc nào cũng khuyên nhủ, nhưng lúc nào trở về cũng chỉ có vết bầm bên má. Dần dần dường như tâm nàng cũng đã nguội lạnh, chỉ lặng lẽ góp chút tiền cứu trợ dân tị nạn cứu giúp lũ lụt cùng nạn đói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-kien-vo-quy/3025272/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.