Ta gật đầu, cuối cùng cũng nhìn nhận Lý Phù với chút thiện cảm.
"Nếu đã là tẩu tẩu ngài, lại có ơn với ngài, thì phải lo liệu chu toàn. Giờ chúng ta đã nói rõ, ta và ngài là phu thê, không còn gì ngăn cách."
Nói xong, ta sai Gia Lan đi lấy một số lễ vật để tặng cho Trương thị.
Tại viện Phong Hà, cuối cùng ta cũng được gặp mặt Trương thị.
Da nàng hơi đen, nhìn dung nhan, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, nhưng lại mặc một bộ y phục màu tối không hợp tuổi, vô cớ làm cho nàng ta trông già nua cũ kỹ.
Trương thị tựa vào giường, tay cầm chiếc khăn tay che nửa miệng, trông như vừa hồi phục sau một trận ốm nặng. Nhìn ta đun nước pha trà, ánh mắt đầy khinh thường, nàng mở miệng nói: "Ngày trước chúng ta ở Tây Bắc, đâu có điều kiện tốt thế này. Đừng nói đến lá trà, có một ấm nước sạch cũng là xa xỉ rồi. Đệ muội là tiểu thư lá ngọc cành vàng, chắc chắn không chịu được khổ. Ai ai cũng nói kinh thành tốt, nhưng ta lại nhớ những ngày ở Tây Bắc cùng Nhị Lang, dù khổ nhưng tình nghĩa vẫn còn. Hồi đó thật là..."
Lý Phù cau mày ngắt lời nàng ta.
"Giờ ngày tháng đã tốt hơn, còn nhắc đến những khổ sở đó làm gì?"
Trương thị nghe vậy liền ho khan, siết chặt khăn tay, tức giận nói: "Phải rồi, giờ ngươi sống tốt rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-kich-giua-man-suong/3625428/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.