Trong phòng bệnh yên tĩnh.
Người đàn ông sau khi tỉnh lại, lập tức ngồi bật dậy. Do ngồi dậy quá nhanh, đầu hắn đột nhiên bị choáng váng, nhưng cho dù vậy, hắn vẫn không quên nhắc đến một người.
"Nam Cửu Yên..."
Nhớ tới chuyện trước khi bản thân bị mất đi ý thức, trên mặt người đàn ông lạnh lùng lộ ra vẻ phiền não.
"Chết tiệt..."
Hắn biết Nam Cửu Yên hôn mình là có mục đích, nhưng bản thân vẫn chịu không nổi mê hoặc của cô mà đáp lại!
Biến mất nửa năm, rốt cuộc Nam Cửu Yên đã học được những gì!
"Lão đại, vết thương trên trán ngài vừa mới khâu xong, tốt nhất vẫn nên cẩn thận mọt chút." Hướng Tấn cẩn thận nhắc nhở.
"Cô ấy đi đâu rồi?" Mặc Bắc Diễm đảo mắt nhìn quanh phòng, nhưng không thấy bóng dáng của Nam Cửu yên, trong lòng lại bắt đầu lo sợ không yên.
Cô lại bỏ trốn lần nữa sao?
Ánh mắt Mặc Bắc Diễm lập tức trở nên lạnh lùng.
"Nam tiểu thư, cô ấy..." Hướng Tấn mở miệng muốn giải thích gì đó, chưa kịp nói gì thì người đàn ông trên giường đã rút ống truyền dịch ở mu bàn tay ra, đi nhanh về phía cửa.
"Tiểu Cửu, con vừa trở về còn không biết tình huống hiện tại của Đông Lục. Đông Lục hiện tại đã không giống với trước kia, Mặc Bắc Diễm hắn có thể một tay che trời, không ai dám ở trước mặt hắn nói thêm câu nào. Hiện giờ chỉ có con mới có thể cứu Vân Khanh thôi." Nam Sâm thở dài nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-khong-ngoan-muon-bo-tron-mac-tong-co-chap-bi-dau-den-nghien-roi/2862708/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.