Dương Diệp Sơn cúi đầu hôn lên đôi môi của Quách Thanh Tú, cô liều mạng giãy giụa, rồi đột nhiên giơ tay ra, cho Dương Diệp Sơn một bạt tai. Tiếng thở dốc gấp gáp bị cắt ngang. Dương Diệp Sơn bực mình nhìn Quách Thanh Tú, vuốt cái má bị tát đỏ, trong mắt hắn ta tràn đầy sự mất mát. "Cô thật sự không thích tôi?" "Thế mà cô lại không thích tôi sao?" "Nói thừa, anh cảm thấy như vậy rất thú vị à?" Quách Thanh Tú tức giận vùng ra, cô Trươngẩn bị rời đi, Dương Diệp Sơn lại tiến lên một bước cản trước mặt. "Làm vợ cướp biển như tôi có được không? Bây giờ tôi thật sự yêu cô rồi." Người đàn ông này, hạ lưu, vô liêm sỉ thật mà, càng bị ngược lại càng muốn tiến tới. "Đi ra, nếu anh còn dám vô lễ với tôi, tôi sẽ nhảy xuống biển..." Sự phản kháng mãnh liệt của Quách Thanh Tú khiến cho Dương Diệp Sơn không dám tiến thêm một bước, có điều, thiện cảm trong lòng hắn ta càng tăng cao hơn, quả nhiên cô không phải là một cô gái tùy tiện. Lúc này, Lâm Việt Thịnh vẫn còn đang hỏi thăm tin tức của cô trong thị trấn Thiên Nam. Có cố gắng thì sẽ có thu hoạch, rốt cuộc Lê Hùng Việt cũng hỏi ra được manh mối. "Cậu chủ, có người nói có một chiếc du thuyền đã chạy qua vùng biển gần đây, trên đó có rất nhiều người đàn ông mặc đồ tây giống nhau, còn đeo kính râm nữa, là do ngư dân ở gần đây nhìn thấy." Lâm Việt Thịnh nghe xong, không nói thêm lời nào, chỉ nhanh chóng lái xe chạy thẳng đến cảng gần đó. Dường như ông trời cố ý đối đầu với hắn vậy, lúc hắn chạy tới cảng, lại nhận được tin tức con thuyền này đã rời bến. Trong phút chốc, tâm trạng của Lâm Việt Thịnh quả thực như đã rớt xuống đáy vực. Biển rộng mênh mông, hắn phải đi đâu mới tìm được tung tích của Quách Thanh Tú chứ? Lâm Việt Thịnh nắm chặt tay đập mạnh vào thân xe. Chiếc xe phát ra tiếng còi báo động chói tai. Mà trên nắm đấm của hắn, bốn khớp xương ngón tay cũng bị vỡ ra, máu tươi giàn giụa. "Quách Thanh Tú, người phụ nữ ngu xuẩn này, cô chết ở đâu rồi?" Lâm Việt Thịnh như một con sư tử đang phát điên, hắn quay mặt về phía biển hét toáng lên. Lê Hùng Việt lo lắng nhìn cậu chủ của mình, anh ta chưa từng nhìn thấy Lâm Việt Thịnh sốt ruột và thất thố như thế. Cô Quách cũng thật là, sao cô có thể nhẫn tâm rời khỏi đây chứ, còn không để lại một chút tin tức gì nữa. Lúc này, trên boong của chiếc du thuyền Hải Hoàng là một cái đàn piano màu đen. Mặt biển vô cùng yên tĩnh, xa xa là một vầng sáng màu đỏ còn sót lại của ánh tà dương, nó nhuộm bầu trời thành vẻ tươi sáng rực rỡ như một bức tranh màu nước đầy sắc nét. Gió biển từ từ thổi tới, thỉnh thoảng lại có bóng của hải âu màu trắng lướt qua bầu trời, để lại những bóng dáng đẹp đẽ. Quách Thanh Tú mặc một cái quần dài, cô ngồi trước đàn piano, trúc trắc mân mê các phím đàn. Khi còn bé, cô đàn piano rất tốt, thế nhưng từ sau khi mẹ mất, cô không còn cơ hội gặp lại những thứ này nữa. Qua bao nhiêu năm rồi, bây giờ chạm lại vào cây đàn piano, phảng phất như hộp chứa ký ức đã được mở ra, toàn bộ khoảnh khắc đẹp đẽ bắt đầu xuất hiện. Sau một đoạn khá ngắt ngứ, bài nhạc bắt đầu trở nên êm dịu và ngân vang. Ngón tay của Quách Thanh Tú cũng linh hoạt hơn trước, trong lòng cô nảy sinh sự vui mừng, thì ra cô vẫn chưa hề quên hết những thứ này. Đàn xong một khúc, phía sau truyền đến một loạt tiếng vỗ tay khen ngợi. "Không tệ không tệ, không ngờ cô còn là một chuyên gia âm nhạc." Quách Thanh Tú hơi xấu hổ đứng lên: "Ngại quá, tôi tự ý chạm vào đàn của anh rồi, bây giờ rôi trả lại anh đấy." Dương Diệp Sơn mỉm cười: "Tôi cũng không biết đánh đàn, trả lại cho tôi làm gì? Không bằng cô đàn tiếp cho tôi nghe một khúc đi!" "Anh không biết đánh đàn, vậy anh để một cây piano ở đây làm gì?" "Ha ha..." Dương Diệp Sơn nở nụ cười thần bí: "Cô có từng nghe thấy truyền thuyết về mỹ nhân ngư chưa?" "Mỹ nhân ngư và hoàng tử sao? Tôi có nghe được một chút." "Đúng vậy, cây đàn piano này là thứ được chuẩn bị cho mỹ nhân ngư. Nếu trong chỗ sâu thẳm của biển rộng có các công chúa mỹ nhân ngư xinh đẹp thì khi mấy cô ấy nhìn thấy cây đàn piano mỹ lệ thế này, bọn họ có liều lĩnh nhào tới hay không nhỉ, sau đó thì tôi có thể tình cờ gặp được một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ." Dương Diệp Sơn nói. "Anh tin vào tình yêu sao?" Quách Thanh Tú hỏi Dương Diệp Sơn. Một người đàn ông sống trong xã hội đen như hắn ta, giết người giống như đang xắt rau, ngay cả mạng người còn không để ý đến, hắn ta sẽ tin vào tình yêu nam nữ ư? "Thật ra tôi cũng không tin. Thế nhưng, sau khi gặp được cô, tôi đã bắt đầu tin rồi." Dương Diệp Sơn to gan nói thẳng, nhìn như đùa giỡn nhưng lại vô cùng nghiêm túc. Quách Thanh Tú cũng không câu nệ: "Ha ha, tình yêu sao, tôi không tin vào thứ này." Nhìn thấy sự đau buồn nơi đáy mắt của Quách Thanh Tú, Dương Diệp Sơn cười nói: "Cô bị tổn thương sao? Hắn ta khiến cho cô không cảm thấy hạnh phúc ư?" Quách Thanh Tú ngẩn ra, cô đột nhiên cảm thấy thảo luận về tình yêu ở đây, với một ông trùm Mafia, là một chuyện vô cùng bất thường. "Ha ha, chẳng qua tôi cảm thấy đàn ông quá thực tế thôi." "Có lẽ không phải tất cả đàn ông đều xấu xa như cô nghĩ, không thì cô thử yêu đương với tôi xem, có lẽ cô sẽ nhận được nhiều niềm vui bất ngờ hơn đấy." Dương Diệp Sơn vô cùng thẳng thắn. "Có người theo đuổi con gái như anh sao? Tôi đã từ chối anh rồi, anh còn nói như vậy nữa." "Ha ha, vì người mà mình thích, tôi có thể trả giá tất cả." Quách Thanh Tú khẽ lắc đầu: "Tôi không hợp với anh, tôi đã có thai rồi, cô gái mà anh yêu thích sẽ không giống như tôi đâu." "Có thai?" Đáy mắt của Dương Diệp Sơn chẳng có bao nhiêu thất vọng, trái lại còn hơi mừng rỡ. Quách Thanh Tú mặc một cái quần dài màu xanh nhạt, cả người có vẻ tươi mát lại tự nhiên. Khuôn mặt nhỏ sạch sẽ, mái tóc dài như thác nước, đôi mắt trong suốt long lanh, cái mũi ngọc nhỏ nhắn xinh xắn, đôi môi hồng nhạt như cánh hoa đào... Một cô gái yếu đuối sạch sẽ như vậy, thấy thế nào cũng giống như thiếu nữ mới mười bảy mười tám tuổi, sao có thể sắp làm mẹ được chứ? Quách Thanh Tú vuốt ve cái bụng của mình, cười nói: "Đứa bé này đã được ba bốn tháng rồi." Dương Diệp Sơn chỉ mỉm cười: "Thật không biết người đàn ông của cô rốt cuộc đang làm gì nữa, người phụ nữ của mình xinh đẹp thế này, lại còn cả đứa bé sắp ra đời, vậy mà hắn lại có thể buông tay cho cô đi." Lời này đâm vào chỗ đau của Quách Thanh Tú, khuôn mặt nhỏ của cô trở nên hơi ảm đạm. Hắn có từng thật sự quan tâm cô không? Có lẽ thứ mà hắn quan tâm nhất chính là cảm nhận trên thân thể của hắn! Một luồng cảm giác mất mát và lạnh lẽo chui vào từ trong một cái góc tối nào đó, từng luồng xâm chiếm trái tim của cô. "Đi, chúng ta đi xem ti vi thôi! Hôm nay có bộ phim Hollywood mới. Ở chỗ tôi, chúng ta có thể xem phim sớm hơn trong nước nhiều." "Anh cứ phiêu bạt trên biển như vậy sao?" "Ha ha, không phải, chỉ là khoảng thời gian gần đây đang kiểm soát khá gắt, vì vậy tôi chỉ có thể dạo chơi ở xung quanh đây..." "Anh thích cuộc sống như thế này à?" "Thích chứ, có điều thứ không đủ duy nhất chính là tôi không thể tìm được một người phụ nữ đồng ý phiêu bạt với tôi. Nếu cô đồng ý ở lại thì tốt rồi." Quách Thanh Tú cười với hắn ta: "Cho dù tôi thích, con của tôi chưa chắc sẽ thích." Lúc đầu, Quách Thanh Tú còn tưởng là một cái rạp chiếu phim rất lớn. Sau khi đi vào mới thấy được, đây chỉ là một cái phòng chiếu phim nhỏ, có thể cho mười người cùng xem, có điều ở bên trong được bố trí rất xa hoa và thoải mái. Hình ảnh của bộ phim thật sự rất đẹp, nội dung thuộc loại tình cảm, kỹ xảo lại không tệ. Thứ duy nhất không hoàn hảo chính là cả bộ phim đều nói tiếng anh, mà tiếng anh của Quách Thanh Tú không được tốt lắm, làm cho Dương Diệp Sơn phải dốc hết sức mà phiên dịch. "Nếm thử cái này, xem có thích không..." Dương Diệp Sơn đưa một hộp bỏng ngô nhỏ đến, Quách Thanh Tú sững sờ hồi lâu, sau đó cười to, cô thật sự không ngờ, ở đây còn có cả bỏng ngô nữa đấy. Cuộc sống trên du thuyền vô cùng thoải mái, có lúc gặp được hòn đảo nhỏ đặc biệt, Dương Diệp Sơn sẽ cho thuyền dừng lại. Sau đó hắn ta sẽ dẫn Quách Thanh Tú lên đảo nhỏ, hái dừa, hoặc ngồi trên bờ cát mà tắm nắng. Nhưng cuộc sống vui vẻ như vậy cũng không làm cho Quách Thanh Tú thực sự vui vẻ. Cô cảm thấy trong lòng trống rỗng, luôn có cảm giác thiếu thứ gì đó. Lâm Việt Thịnh có đang tìm cô không? Hắn có quan tâm cô không? Bây giờ cô không có ở đó nữa, chắc chắn là hắn đang thân thiết, nồng nàn với Dương Hà Khuê nhỉ! Có lẽ hắn đã để cho Dương Hà Khuê chuyển tới căn phòng bọn họ từng ngủ đi! Hoặc là hắn đã thay người yêu mới từ sớm rồi. Càng nghĩ đến những điều này, trái tim của Quách Thanh Tú càng đau đớn hơn. Thì ra thứ gọi là tình yêu, quả thực không phải nói bỏ xuống là có thể bỏ xuống được. Cô thống khổ phát hiện, hóa ra mình lại yêu người đàn ông kia tha thiết như vậy. Cho dù hắn là tên khốn kiếp, cô vẫn cứ nhớ đến hắn. Cho dù có người đàn ông ưu tú hơn ở trước mặt của cô, người mà cô nghĩ tới vẫn là hắn. Buổi tối, Quách Thanh Tú nằm trên cái giường mềm mại, cô lăn qua lộn lại, trước sau vẫn không ngủ được. Cô cầm chiếc điện thoại di động vệ tinh mà Dương Diệp Sơn đưa cho mình, lăn qua lăn lại ở trong tay, bấm vào số của Lâm Việt Thịnh rồi, thế nhưng lại không có đủ dũng khí để nhấn gọi. Sau khi hắn nhận cuộc gọi này thì sẽ cười nhạo cô: "Quách Thanh Tú, cô còn gọi điện thoại về đây làm gì, phụ nữ trên giường tôi đã đổi vài người rồi." Hoặc là hắn sẽ mắng cô một trận: "Quách Thanh Tú, người phụ nữ ngu ngốc này. Cô còn gọi điện thoại về đây làm gì, có gan thì đừng có quay lại nữa." Nghĩ thật lâu, từ đầu đến cuối điện thoại của Quách Thanh Tú vẫn không gọi đi. Hắn không thích con của cô, cô không thể quay lại bên cạnh hắn được, cô phải bảo vệ con của mình. Cô cứ rối rắm một hồi lâu như vậy, đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái chậm rãi xuất hiện. "Đau..." Quách Thanh Tú kêu lên một tiếng trầm thấp, một cơn đau đớn xé rách xuất hiện, thẩm thấu từ trong mỗi một tế bào rồi bao vây cô lại. Phảng phất thịt trên người cô đã bị người ta dùng dao cắt nhỏ thành từng khối vậy. Di động trong tay Quách Thanh Tú rơi xuống đất, khi nó rơi xuống, trong lúc vô tình lại chạm vào chỗ bấm gọi. Bên kia, Lâm Việt Thịnh vẫn luôn chờ điện thoại của Quách Thanh Tú, hắn gần như nhảy lên trong nháy mắt rồi bấm nhận cuộc gọi. "Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú, có phải là em..." Đáng tiếc, Quách Thanh Tú hoàn toàn không thể tập trung để nghe điện thoại, cả người cô đã bị đau đớn vây quanh. Toàn bộ cơ thể cô cuộn tròn lại, bàn tay nhỏ bấu chặt cái chăn, cắn chặt hàm răng. Mồ hôi lạnh chảy ra tầng tầng lớp lớp từ phía sau lưng, làm ướt cả người của cô. Mồ hôi khiến đầu tóc của cô bết lại. Cô kêu to một cách lộn xộn. "Đau quá... Lâm Việt Thịnh, tôi đau quá..." Lúc thống khổ và khó chịu, người mà cô nghĩ đến vẫn là người đàn ông mà cô yêu nhất và nhớ nhất. Đầu dây bên kia, Lâm Việt Thịnh cầm chặt cái điện thoại, hắn có thể nghe được tiếng la đau của Quách Thanh Tú. Hắn la lên như phát điên. "Quách Thanh Tú, nghe điện thoại, mau nghe điện thoại đi, cô đang giở trò quỷ gì thế hả..." Nhưng cho dù hắn có kêu rách yết hầu, khàn cả giọng, có vẻ như Quách Thanh Tú cũng chẳng nghe thấy gì cả, cô vẫn thống khổ kêu tên của hắn, mãi cho đến lúc hôn mê. Hắn biết cô đã phát bệnh! Cô ở trong một cái góc tối nào đó, giãy giụa một cách thống khổ và vô lực, còn hắn chỉ có thể trơ mắt lắng nghe, không thể nào ôm cô vào trong ngực mà yêu thương. Lâm Việt Thịnh, mày thật là một tên khốn kiếp!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]