Chương trước
Chương sau
Lâm Việt Thịnh kiêu căng hất cằm lên: "Không biết anh Tăng đây hẹn tôi đến mấy lần là có chuyện gì?"
Tăng Thanh Hải biểu hiện ra phẩm hạnh tốt đẹp, nụ cười ấm áp trên gương mặt vẫn không chút thay đổi: "Anh Lâm, công ty hai nhà chúng ta đều có địa vị vô cùng quan trọng ở thành phố S. Nếu như chúng ta hợp tác thì sau này sẽ có càng phát triển tốt hơn..."
Tăng Thanh Hải dùng giọng điệu vô cùng khiêm tốn mà biểu đạt ý nghĩ của mình.
Lâm Việt Thịnh cười khẽ bằng một thái độ vô cùng khinh thường: "Tập đoàn ST chúng tôi còn chưa đến nỗi cần phải hợp tác với vài công ty nhỏ để có tương lai tốt đẹp. Chỉ bằng vào mấy đồng tiền tiêu vặt trong túi các người cũng dám tự xưng công ty lớn, thực là không biết tự lượng sức."
Cho dù Tăng Thanh Hải tính tình tốt thì cũng không chịu nổi thái độ kiêu căng này của Lâm Việt Thịnh, vẻ mặt anh hơi biến sắc.
"Nếu anh Lâm khinh thường công ty chúng tôi, vậy tại sao lại muốn ngấm ngầm thu mua Thanh Tú Bút Màu?"
Lâm Việt Thịnh vô cùng vui sướng mà bật cười hai tiếng, hắn phách lối nói ra: "Trò chơi mà thôi! Chẳng qua là tôi thấy không vừa mắt, bèn muốn cầm vào tay chơi đùa một chút. Thế nào? Anh Tăng chơi không nổi sao?"
Tăng Thanh Hải nghiến răng nghiến lợi, gương mặt tuấn tú tức giận đến hơi đỏ lên. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng thái độ của Lâm Việt Thịnh lại tồi tệ đến mức độ này.
Hắn chẳng những không Tăngn trọng anh, mà hơn nữa còn đang khiêu khích.
Nói cho cùng vẫn đang ở độ tuổi nhiệt huyết xung động, Tăng Thanh Hải cũng tức khí nói: "Được, vậy thì nhìn xem, xem ai là người cười đến cuối cùng."
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nhếch môi: "Chỉ bằng anh à, còn muốn chơi với tôi, quá non!"
"Anh, anh đừng quá tự cho là đúng..." Tăng Thanh Hải giận đến mặt mày trắng bệch, thư ký đứng bên cạnh nãy giờ vẫn luôn nháy mắt với anh, anh cũng không hề nhìn thấy.
Lâm Việt Thịnh không để ý đến anh nữa, vô cùng bá đạo mà huýt sáo một tiếng, sau đó xoay người đi.
Sau vài phút đồng hồ, Lâm Việt Thịnh nghênh ngang ngồi trên ghế khách quý chủ trì ở vị trí trung tâm nhất, đó là vị trí mà Tăng Thanh Hải anh cũng không cách nào lấy được.
"Anh Hải, người đó chính là Lâm Việt Thịnh sao?" Lý Vi Vi đi nhà vệ sinh một chuyến, sau khi trở về thì nhìn thấy vẻ mặt tức xì khói của Tăng Thanh Hải.
"Ừ!" Tăng Thanh Hải nhàn nhạt trả lời một tiếng.
Lý Vi Vi vội vàng đỡ anh ngồi xuống: "Đừng tức giận, Anh Hải, ba em sẽ giúp anh."
"Vi Vi, chẳng phải vị trí đó là của người lãnh đạo hay sao?" Tăng Thanh Hải vô cùng buồn bực mà hỏi.
Lý Vi Vi hiển nhiên cũng nhìn thấy vị trí đó, chần chờ một chút rồi gật đầu: "Đúng vậy, nhưng mà vừa nãy em nghe nói có hai vị lãnh đạo quan trọng không đến, cho nên mới bị Lâm Việt Thịnh thừa dịp chiếm chỗ."
"Vừa rồi anh nói chuyện với anh ta sao rồi?" Lý Vi Vi ân cần hỏi.
"Giọng điệu của anh ta rất kiêu ngạo, hoàn toàn không để chúng ta vào mắt, nói muốn chơi với chúng ta đến cùng..."
Biểu cảm trên gương mặt của Tăng Thanh Hải không có bất cứ thay đổi nào, sau khi nói xong, anh còn cười an ủi Lý Vi Vi: "Không sao cả, em không cần phải lo lắng. Suy cho cùng Thanh Tú Bút Màu là anh một tay gầy dựng lên, anh mới là cổ đông quan trọng nhất. Cổ phần lưu động ở bên ngoài chỉ có bốn mươi phần trăm, cho dù anh ta có mua đi hết cũng không lấy được quyền quyết định với Thanh Tú Bút Màu."
Lý Vi Vi gật đầu tỏ vẻ quan tâm, nâng ly rượu lên, cô ta mỉm cười duyên dáng với Tăng Thanh Hải: "Anh Hải, không sao cả, cho dù thế nào em cũng sẽ ở bên cạnh anh."
Dưới sự hướng dẫn của Lê Hùng Việt, Quách Thanh Tú đi vào bên trong. Đầu óc cô vẫn còn đang rối bời, cô vốn rất hứng thú với những buổi trình diễn thời trang như vậy, thế nhưng vì chuyện trước kia vẫn còn canh cánh trong lòng, cho nên cô hoàn toàn không thể tập trung tinh thần để nghĩ về bất cứ chuyện nào nữa.
"Mau nhìn kia, Anh Hải, MC sắp lên sân khấu rồi."
Lý Vi Vi nhắc nhở, mà ánh mắt của Tăng Thanh Hải lại dừng lại trên một dáng hình ở cổng chính kia.
Quách Thanh Tú mặc một bộ váy lụa mỏng ngắn ngang gối màu vàng nhạt, phong cách tao nhã mà đơn giản, kiểu dáng thiếu nữ, rất phù hợp với chủ đề buổi trình diễn thời trang hôm nay, dưới chân cô là giày cao gót sequin màu xanh nhạt, mái tóc đen bóng mượt buông trên vai tựa thác nước.
Làn da mềm mại trắng trẻo long lanh trong suốt dưới ánh đèn, chiếc mũi xinh xắn, đôi mắt to trong veo, tỏa sáng đầy linh động, đôi môi như cánh hoa hồng, thoa lên lớp son môi nhàn nhạt, thoáng nhìn qua đỏ mọng, vô cùng quyến rũ...
Hơi thở thiếu nữ thuần khiết mà ngọt ngào phả đến trước mặt, trái tim Tăng Thanh Hải càng lúc càng đập nhanh.
Thanh Tú, em đến tìm anh sao?
Ánh mắt Quách Thanh Tú mờ mịt tìm kiếm trong đám người, cô không tìm được Lâm Việt Thịnh mà lại nhìn thấy Tăng Thanh Hải lịch thiệp nho nhã.
Anh mặc một bộ blazer màu trắng, bên trong là áo sơ mi caro màu xanh nhạt, mái tóc ngắn chải chuốt chỉnh tề, đôi mắt nâu ấm áp như ngọc, đang nhìn đăm đăm vào cô.
Trái tim Quách Thanh Tú chậm nửa nhịp, tại sao anh Hải lại ở đây?
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô không đi theo Lê Hùng Việt nữa mà xoay người bước về phía Tăng Thanh Hải.
Đó là anh Hải của cô, chàng trai mà cô yêu nhất cũng là muốn gặp nhất.
"Anh Hải, anh nhìn kìa..." Lý Vi Vi ngoảnh đầu lại, phát hiện mình hò hét nãy giờ mà Tăng Thanh Hải lại không phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn chăm chú về một hướng, trong ánh mắt chan chứa tình cảm dịu dàng...
Trong lòng cô ta bỗng dưng bùng lên lửa giận, trông theo ánh mắt anh, cô ta nhìn thấy Quách Thanh Tú với dáng vẻ ngọt ngào duyên dáng đang mỉm cười rảo bước đến đây.
Sao ả đê tiện này lại xuất hiện ở chỗ này?
Trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ, cô đột nhiên vòng hai tay ôm cổ Tăng Thanh Hải, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Quách Thanh Tú lập tức dừng bước, trước mắt cô, Lý Vi Vi đang cuồng nhiệt hôn Tăng Thanh Hải.
Đôi môi đang quấn quýt nhau của hai người đâm vào mắt cô đau nhói, cô đang làm gì vậy?
Anh Hải đã là vị hôn phu của người khác, chẳng là gì với cô cả!
Lúc này, Lê Hùng Việt cũng phát hiện phía sau không còn bóng dáng của Quách Thanh Tú nữa, anh ta lại quay về, kéo tay áo Quách Thanh Tú đi về một hướng khác.
"Cô Quách, chỗ này đèn hơi tối, cô cẩn thận một chút..."
"Ừ, được rồi!" Trong lòng Quách Thanh Tú cứ từng chút từng chút trở nên trĩu nặng, đau quá, như là một con dao lạnh lẽo chợt đâm vào, rồi lại cắt xẻ đến nát vụn.
Vừa lạnh vừa đau, dọc theo đường đi chân đá phải cạnh bàn cô cũng không hay biết.
Vừa đến trước mặt Lâm Việt Thịnh, Lâm Việt Thịnh liền nắm lấy cái cằm xinh xắn của cô, tròng mắt đen tuôn trào phẫn nộ.
"Vừa rồi em chạy đi đâu?"
Nếu như không phải hắn xuất hiện ảo giác thì chính là Quách Thanh Tú váng đầu, hắn nhìn thấy cô chạy về phía Tăng Thanh Hải.
Sau đó lại vẻ mặt mất mát mà đi qua đây.
Bàn tay của hắn như gọng sắt, kẹp cô đến đau đớn, cô rưng rưng ứa lệ, giọng nói khàn khàn: "Đau quá!"
Lửa giận bừng bừng của Lâm Việt Thịnh bỗng dưng bị cô dập tắt, cô gái đáng chết này, hở tí là khóc lóc, khiến cho hắn cũng không hung dữ nổi.
"Nói, vì sao vừa rồi đi về phía bên kia?"
Quách Thanh Tú lúng túng: "Đông người như vậy, tôi đâu thấy rõ cái gì, hoảng hốt quá nên đi lung tung, lại không tìm thấy anh..."
Nghe vậy Lâm Việt Thịnh mới buông lỏng tay nhưng vẫn còn nghi ngờ, hắn khẽ hừ một tiếng: "Quách Thanh Tú, em nghe đây, em đừng hòng thừa dịp không có tôi thì cấu kết với gã khác. Nếu như bị tôi biết được, tôi sẽ cho em sống không bằng chết."
Giọng nói của Lâm Việt Thịnh có lẽ hơi lớn, hắn vừa nói xong thì xung quanh lập tức có người nghiêng đầu qua xem.
Quách Thanh Tú vô cùng ngượng ngùng, mặt mày đỏ bừng mà cúi gằm đầu xuống, sợ bị người khác nhận ra.
"Nhìn cái gì, có bệnh à!"
Lâm Việt Thịnh trừng mắt, làm mấy kẻ nhiều chuyện sợ đến lập tức rụt đầu về.
"Đến đây!"
Trước mắt bao người, Lâm Việt Thịnh ngang ngược kéo Quách Thanh Tú, ôm cô ngồi lên đùi mình, sau đó bắt đầu xem buổi trình diễn của người mẫu.
Trong tiếng nhạc, Tăng Thanh Hải cuối cùng tách ra khỏi Lý Vi Vi.
Lý Vi Vi thở hổn hển, đây là lần đầu tiên cô ta chủ động hôn Tăng Thanh Hải. Cảm giác ngọt ngào làm cho cô ta tạm thời quên mất sự khó chịu nho nhỏ vừa rồi.
Ánh mắt Tăng Thanh Hải hơi sáng lên, anh chỉ vào trên sân khấu mà nói: "Mau xem kìa, đã bắt đầu rồi."
"Ừm, được!" Lý Vi Vi tựa vào vai Tăng Thanh Hải, nhìn về phía sân khấu.
Mà ánh mắt Tăng Thanh Hải cũng lướt qua mọi người, nhìn về phía Quách Thanh Tú.
Khi anh nhìn thấy Quách Thanh Tú được Lâm Việt Thịnh ôm vào trong ngực, máu nóng trong người lập tức lạnh xuống.
Quả nhiên, tất cả đều bị anh đoán trúng rồi.
Lần trước ở Maldives, bóng lưng ấy đúng là Quách Thanh Tú, anh không hề nhận lầm.
Hiển nhiên, Quách Thanh Tú cũng nhận được bình thủy tinh của anh, chỉ là cô không trả lời thôi.
Đúng vậy, cô có bạn trai của mình, cớ gì cô phải trả lời anh chứ.
Đây là mình đơn phương tình nguyện, Tăng Thanh Hải trong lòng dâng lên nỗi xót xa, tựa như là uống một ly cafe đắng thật to.
Quách Thanh Tú hoàn toàn không còn lòng dạ nào để xem biểu diễn, cô cũng không dám nhìn về phía Tăng Thanh Hải. Rõ ràng là trong lòng muốn nhìn sang, rõ ràng là cảm ứng được ánh mắt nóng rực ấy vẫn đăm đăm nhìn mình, thế nhưng cô rất nhát gan.
"Tôi đi nhà vệ sinh một chút..."
Quách Thanh Tú vùng vẫy bước xuống khỏi đùi Lâm Việt Thịnh, cái kiểu thân mật thế này làm cô không chịu nổi.
Hai tay của Lâm Việt Thịnh dán chặt vào hông cô, còn thỉnh thoảng xoa tới xoa lui, làm mặt cô đỏ ửng.
"Ừ, đi nhanh về nhanh."
Lâm Việt Thịnh rút bàn tay ma quỷ kia về, lãnh đạm đáp một tiếng. Có lẽ là trên khấu có rất nhiều người đẹp, cho nên đã hấp dẫn đi toàn bộ sức chú ý của hắn.
Huỳnh Minh San đột nhiên khẽ nói: "Chủ tịch, trong nhóm người mẫu này có Trương Minh Nhiên và Bùi Mai Linh, nghe nói bọn họ sắp làm người đại diện cho Thanh Tú Bút Màu. Ngài xem, chính là người mặc chiếc váy caro kia..."
Lâm Việt Thịnh híp mắt lại: "OK, lát nữa chờ khi kết thúc rồi thì bảo họ đến phòng vip của tôi."
Trương Minh Nhiên mặc bộ trang phục thiếu nữ, làm ra vẻ thuần khiết, khi nhìn thấy Lâm Việt Thịnh, cô ta còn cố ý liếc mắt đưa tình.
Trong nhà vệ sinh, Quách Thanh Tú dùng nước lạnh vỗ lên gương mặt mình, để mình tỉnh táo một chút.
Ở trong này, không nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ chói tai kia nữa, trong lòng cô vừa nóng nảy vừa rối loạn, anh Hải chắc chắn đã nhìn thấy cảnh cô và Lâm Việt Thịnh bên nhau.
Làm sao bây giờ? Anh ấy nhất định sẽ khinh thường cô, không bao giờ để ý đến cô nữa.
Anh ấy chắc chắn sẽ vô cùng khinh bỉ cô.
Sau một hồi lâu, Quách Thanh Tú nhìn vào gương, hai mắt có hơi sưng đỏ, cô lại dùng nước lạnh rửa lại một chút, sau đó mới đi ra.
"Thanh Tú..."
Một giọng nói dịu dàng trong trẻo vang lên từ hành lang bên cạnh, Quách Thanh Tú ngước mắt nhìn sang.
Tăng Thanh Hải mỉm cười vẫy tay với cô: "Đến đây, Thanh Tú..."
Nụ cười của anh như có ma lực, Quách Thanh Tú bất giác tự bước đến.
Hai người đi đến một góc yên tĩnh, nơi này là tầng hai, vừa vặn nhìn xuyên qua thủy tinh là có thể nhìn thấy tình hình trong đại sảnh dưới lầu.
"Thật xin lỗi, anh Hải, em..." Quách Thanh Tú một lời khó nói hết, nếu anh Hải nhận ra Lâm Việt Thịnh thì nhất định sẽ nhớ đến chuyện ở Maldives.
"Thanh Tú, đừng nên nói xin lỗi. Là anh không tốt, nếu như anh tìm ra em sớm hơn một chút..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.