Người phụ nữ này chỉ có một mình Lâm Việt Thịnh hắn được sở hữu.
Một lúc lâu sau hắn nhếch môi, lộ ra điệu bộ mỉa mai: “Quá xấu, cởi ra…”
Nhân viên cửa hàng không hiểu liền mỉm cười giải thích: “Thưa anh, quý cô này mặc chiếc váy rất đẹp đấy ạ!”
Lâm Việt Thịnh nhướng lông mày: “Đẹp hay không là do cô nói hay là do tôi nói vậy?”
Giọng điệu của hắn không hề khách khí. Nhân viên cửa hàng nào dám chống đối liền vội vàng giải thích: “Đương nhiên là do anh nói ạ, có điều, có điều không sao cả ạ, phía bên này vẫn còn rất nhiều các kiểu dáng khác…”
“Lấy chiếc váy hai lớp kín đáo một chút, đừng lấy những bộ hở nhiều như thế này nữa.”
Người phụ nữ của Lâm Việt Thịnh hắn làm sao có thể để cho những gã đàn ông khác ngắm được.
Chỉ có thể đóng cửa lại để một mình hắn chiêm ngưỡng, thưởng thức thôi…
Quách Thanh Tú nhún vai. Cô thì thế nào cũng được.
Thay đi thay lại, cuối cùng đổi thành một bộ lễ phục cổ ngang màu hồng nhạt, dài tới mắt cá chân, kết hợp với một đôi giày nạm đá thạch anh xinh đẹp. Mặc dù kín như bưng nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô vẫn ngọt ngào tinh khiết, rạng rỡ như ánh bình mình khiến cánh đàn ông phải rung động.
Lâm Việt Thịnh túm lấy cằm Quách Thanh Tú: “Nhớ kỹ, sau này chỉ được cười với một mình tôi thôi.”
“Hứ, bạo chúa!”Quách Thanh Tú thầm mắng trong lòng.
Nhưng lúc này Lâm Việt Thịnh đã đi thanh toán. Chỉ cần là những chiếc váy Quách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-kho-thoat-khoi-ban-tay-toi/1497770/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.