Chúng ta chia tay đi! Chúng ta chia tay đi!
Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Việt Thịnh nổ tung trong đầu Quách Thanh Tú như tiếng sấm rền vang, khơi dậy sóng to gió lớn, khiến cô ngây ngẩn cả người.
Cô còn tưởng rằng, mình đã sớm là vợ của hắn.
Cô còn tưởng rằng, hắn cũng yêu cô sâu sắc như cô yêu hắn vậy.
Cô còn tưởng rằng, họ có thể bạch đầu giai lão.
Cô còn tưởng rằng, tình yêu có thể tồn tại muôn đời.
Không thể ngờ được rằng sau khi cô mất đi mọi thứ, ngay cả hắn cũng sắp mất đi.
“Tại sao?” Quách Thanh Tú ngẩng mặt lên, nước mắt nhòe mi, hỏi bằng giọng run rẩy.
Thật ra đáp án đã rõ ràng ngay trước mắt, nhưng cô vẫn không cam lòng.
Lâm Việt Thịnh nở nụ cười châm biếm.
“Tại sao? Còn cần phải hỏi tại sao ư? Không tại sao hết…”
Lâm Việt Thịnh nói xong rồi không thèm nhìn cô nữa, lập tức đi về phía phòng ngủ.
Đi đến nửa đường, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hắn bỗng dừng bước, đi về phía cổng lớn.
Quách Thanh Tú chạy theo, chặn lại trước mặt Lâm Việt Thịnh.
“Vậy, anh còn cần tôi, đúng không?”
Lâm Việt Thịnh cúi đầu, không kiên nhẫn quát lên: “Trước kia cô rất thông minh mà, sao bây giờ ngốc thế?”
Quách Thanh Tú lắc đầu, nước mắt chảy ra liên tục.
“Tôi muốn chính miệng anh nói, có phải anh không cần tôi không?”
Lâm Việt Thịnh bỗng dùng sức đẩy cô ra. Quách Thanh Tú bị hắn đẩy ngã xuống đất.
Cô chỉ còn một cánh tay là hoạt động được, muốn đỡ mà không đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-kho-thoat-khoi-ban-tay-toi-2/1245372/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.