Lâm Việt Thịnh trừng đôi mắt đen sâu thẳm thẳm, lặng lẽ trừng cô một lúc lâu mới nói với giọng ngang ngược: "Sau này không được phép ở cùng anh ta nữa, nghe rõ chưa hả?"
"Đúng là một kẻ bạo ngược, hôm nay mà không có anh ấy bên cạnh, chưa biết chừng em đã ngất bên vệ đường rồi."
"Hừ, nếu không có anh ta, em mới không ngồi trên xe của anh ta được!"
"Được rồi được rồi, không nói mấy chủ đề nhạt nhẽo này nữa. À phải rồi, bác sĩ nói thế nào?"
Lâm Việt Thịnh nhìn vào đôi mắt đỏ nhừ của Quách Thanh Tú, hắn chỉ có thể vờ như không nhìn thấy.
Quách Thanh Tú cảm thấy rất kì lạ, Lâm Việt Thịnh vừa vào bệnh viện, không nói năng gì đã đưa cô ra khỏi đó.
Dường như hắn không hề quan tâm đến bệnh tình của cô.
"Bác sĩ, quan tâm cái đám đó nói gì, rặt một đám lang băm, phải rồi, anh định đưa em đi Hong Kong xem thế nào."
"Xem cái gì cơ?"
Lâm Việt Thịnh nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Em tự nhìn xem, mắt em đỏ nhừ như mắt thỏ, chắc chắn có gì đó không bình thường."
Quách Thanh Tú chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Anh chê em đấy à?"
"Đúng vậy, anh chê em rồi, anh không thích cả ngày ngủ cùng với một con thỏ."
Lâm Việt Thịnh cố ý nói vậy.
"Lâm Việt Thịnh, anh dám chê em cơ à, em còn chưa chê anh đây, anh nhìn anh đi, suốt ngày hút thuốc, mồm miệng toàn mùi thuốc, đúng là chết ngạt mất thôi."
Quách Thanh Tú cố ý kêu lên, Lâm Việt Thịnh nhân cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-kho-thoat-khoi-ban-tay-toi-2/1245355/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.