"Dì Trần, mở cửa ra cho tôi nhìn xem, là chó săn gì?" Quách Thanh Tú không chịu bỏ qua, nhất định muốn mở cửa.
Mặt dì Trần đầy vẻ căng thẳng, mà bà càng căng thẳng, lòng hiếu kỳ của Quách Thanh Tú càng mạnh.
"Cái này, cô Quách, e là không được..." Dì Trần đã đổ mồ hôi lạnh.
Sắc mặt Quách Thanh Tú lạnh lùng, thái độ càng kiên định hơn. Càng che giấu, càng khiến có cô có cảm giác không ổn.
Chẳng lẽ trong này có thứ gì không thể xem được?
"Được, bà không mở ra, vậy để tôi tới..."
Quách Thanh Tú lui về phía sau mấy bước, ôm một cái ghế tới, đập vào khoá cửa.
Dì Trần sợ tái mặt, lập tức tới ngăn cản: "Được rồi, cô Quách, tôi sẽ mở cho cô!"
Ai, sao tính tình Quách Thanh Tú này lại nóng vội như vậy, còn xúc động nữa...
Quách Thanh Tú lui về phía sau một bước, dì Trần móc chìa khóa ra, run rẩy mở cửa.
"Cô Quách, lỡ như cậu chủ trách cứ chuyện này, cô phải bao che cho tôi chút!"
Quách Thanh Tú liếc dì Trần một cái, gật đầu.
Cửa phòng đẩy ra, Quách Thanh Tú nhìn vào.
Đồ dùng trong phòng không biết đã bị dời đi từ lúc nào, chỉ bày một chiếc lồng sắt to lớn.
Phía trên lồng sắt bọc giấy dầu màu xanh, không thấy rõ đồ vật bên trong.
"Cô Quách, nhìn thấy chưa, bên trong thật sự chỉ là một con chó săn..." Mặt Dì Trần tuôn đầy mồ hôi nói.
Quách Thanh Tú lẳng lặng nhìn, cô từ từ lui ra.
"Khóa lại đi!"
"Được!" Dì Trần vội vàng khoá lại cửa phòng lần nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-kho-thoat-khoi-ban-tay-toi-2/1245348/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.