Trong lúc nhất thời, Quách Thanh Tú cảm thấy ánh mắt của toàn bộ những người đang ở phòng khách đều tập trung ở trên mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu nóng bừng lên, cực kì không tự nhiên cúi người nhặt tập văn kiện trên đất lên, tuy có chút do dự nhưng cô vẫn cầm tập văn kia kia đi đến đưa cho giám đốc Vương.
Lâm Việt Thịnh thờ ơ nhìn lướt qua cô rồi tiếp tục đi về phía của lớn. Bóng dáng hắn vừa rời đi, bầu không khí ngột ngạt kia đã lập tức biến mất.
Quách Thanh Tú rụt rè nói với giám đốc Vương: “Ông…”
Giám đốc Vương vừa mới bị Lâm Việt Thịnh la mắng đến mức nổi nóng, nhìn thấy Quách Thanh Tú là người mới, lập tức đổi sắc mặt.
“Cô là ai? Tại sao lại đứng ở đây? Bảo vệ, bảo vệ, các cậu làm ăn kiểu gì vậy?”
Có một tên bảo vệ bị giám đốc Vương gọi vào, Quách Thanh Tú vô cùng lúng túng, cô không biết nên giải thích như thế nào mới đúng.
“Giám đốc Vương, giám đốc Vương, quý cô đây đến để phỏng vấn…”
Bóng người của Huỳnh Minh San đang chạy tới từ đằng xa, Quách Thanh Tú nhìn cô ta cầu cứu.
Giám đốc Vương nhìn Quách Thanh Tú một lúc, rồi nhìn về phía Huỳnh Minh San: “Cô gái này mới tí tuổi đầu, công ty chúng ta định nhận về làm lao công à?”
Huỳnh Minh San nghe thấy âm thanh của Lâm Việt Thịnh truyền đến từ cửa lớn, trong lòng thầm nghĩ không xong rồi. Quách Thanh Tú chính là báu vật trong lòng của tổng giám đốc Lâm, giám đốc Vương này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-kho-thoat-khoi-ban-tay-toi-2/1245260/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.