Đột nhiên Quách Thanh Tú cảm thấy lực siết chặt ở cổ mình biến mất, cô há miệng thở gấp, trong phổi có dưỡng khí nên ý thức dần được hồi phục.
Cô dựa vào tường, tầm nhìn từ từ trở nên rõ ràng.
Lâm Việt Thịnh đứng trước mặt cô, sắc mặt hắn lạnh băng.
Quách Hoàng Ngân thì nằm ngã dưới đất, hai y tá đang rút một cái ống tiêm từ cổ cô ra.
Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh một cái, rồi vội vàng cúi người xuống giơ tay đỡ Quách Hoàng Ngân ngồi dậy.
“Các người tiêm cái gì cho chị ấy vậy?”
Quách Hoàng Ngân gầy như que củi, dường như không còn chút sinh lực nào, Quách Thanh Tú không tốn chút sức nào đỡ Quách Hoàng Ngân lên giường. Y tá liếc nhìn Lâm Việt Thịnh một cái, rồi mới nhìn Quách Thanh Tú đáp: “Là thuốc an thần.”
Quách Hoàng Ngân lại nằm lên giường, cô nhắm nghiền hai mắt lại, giống như đang chìm vào một giấc ngủ sâu.
Lâm Việt Thịnh giơ tay nhìn đồng hồ rồi lạnh lùng nói: “Hết giờ rồi…”
Quách Thanh Tú đắp lại chăn cẩn thận cho Quách Hoàng Ngân, rồi quyến luyến đi ra ngoài.
Ngồi trong xe, Quách Thanh Tú trầm mặc không nói gì cả.
Cảm xúc của cô đã suy sụp đến cực điểm.
Tại sao chị họ lại biến thành như vậy? Rõ ràng chị ấy rất khỏe mạnh cơ mà?
Chiếc xe chạy được nửa đường thì bỗng nhiên dừng lại, Lâm Việt Thịnh quay người lại dùng đôi mắt bén nhọn chăm chú nhìn Quách Thanh Tú, bàn tay lớn của hắn giữ lấy cằm cô, rồi xoay mặt cô về phía hắn.
“Có phải cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-kho-thoat-khoi-ban-tay-toi-2/1245222/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.