“Haha, tiểu Lương tổng, rồng đến nhà tôm, lần đầu tiên cậu quay về là tham dự tiệc rượu của tôi, quả thật là hãnh diện không biết để đâu cho hết.” Trước mặt là một người đàn ông đang tuổi trung niên, Lâm Vị cũng nhận ra, là nhạc sĩ Ngũ, nhạc sĩ cũng như người hòa âm phối khí số một Hồng Kông, mà không, thậm chí là số một cả nước, một bài hát bình thường qua tay anh ta cũng có thể biến thành một nhạc phẩm để đời.
Lương Cảnh Thâm nồng nhiệt cười đáp trả: “Trùng hợp lúc rảnh rỗi thôi mà.”
Lâm Vị mới vừa cảm thấy may mắn đêm nay có thể về sớm một chút, lại nghe được đại nhạc sĩ kia nói: “Đây là Lâm Vị phải không? Khó mà có cơ hội được thấy cậu nha. Thế nào, Thịnh Thế chuẩn bị dồn sức lăng xê sao? Sao giám đốc Lương lại mang kè kè bên người không buông vậy?”
Lương Cảnh Thâm cũng không phủ nhận: “Vậy nên sau này có bài nào hay cậu cứ đem cho Tiểu Vị hết đi.”
“Đi chết đi, chưa gì lại gặp quỷ hút máu nhà cậu.” Vị đại danh tác nâng cao ly rượu cụng vào ly của Lương Cảnh Thâm thị uy, phát ra một tiếng giòn tan.
Bất quá hình như cũng không có gì uy hiếp, Lương Cảnh Thâm vẫn cúi đầu cười cười, anh ta ngược lại quay qua Lâm Vị gục gặt đầu: “Giọng cậu khá tốt, tôi đã nghe “Phương đắc phương thất” rồi, chỉ có điều hơi thiếu truyền cảm. Lần này Tiêu Dao Du 2 có đưa qua mấy bài để tôi làm nhạc phim, khá hay, hôm nào cậu ghé qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-huu-kha-cap/203082/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.