Đám người tiến theo lối mòn, xung quanh là những cây cổ thụ cao chọc trời, khắp nơi là các bụi cỏ, không ai biết bên trong liệu sẽ có nguy hiểm nào xuất hiện không.
Mà tất nhiên là không có rồi, Hình Na đám người mới bắt đầu tiến được nữa ngày, nơi đây đừng nói là có trăm năm hồn thú, mười năm hồn thú còn ít chứ nói gì ngàn năm hay vạn năm để bọn Dạ Phong với Tôn Vũ hấp thu hồn hoàn.
“Hừm, có vẻ yên bình quá nhỉ?” Tiêu Linh tò mò, mặc dù cô cũng đi săn hồn thú nhiều lần rồi, nhưng hầu như đều có phụ huynh hoặc gia trưởng đi kèm theo, chưa bao giờ tự đi săn hồn thú một mình, Tiêu Linh như hiếu kỳ bảo bảo, cô tò mò quan sát khắp nơi.
“Cũng đúng thôi, dù gì thì khu vực này cũng là ngoại địa, hơn nữa còn là phần rìa, còn mong đợi gì cho mấy con hồn thú cấp cao, muốn gặp gỡ đẳng cấp niên kỹ ngàn năm trở lên chúng ta còn cần đi ít nhất 1 hay 2 ngày đường bộ nữa.” Tôn Vũ khinh thường trí thông minh của Tiêu Linh.
“Hứ, người ta cũng biết, blè, đừng lên mặt dạy đời ta” Tiêu Linh lè lưỡi ra chọc tức Tôn Vũ, nhưng ai đó chỉ có biết cười trước khuôn mặt vui nhộn của cô, điều này làm Tiêu Linh tức nhưng không làm được gì, mặt cô đỏ bừng như trái cà chua.
“Phụt hahaha, 2 người buồn cười quá” Hình Na và Dạ Phong nhịn cười không được, Dạ Vũ mặt cũng hơi trướng hồng, có vẻ cô cũng ráng nhịn cười nãy giờ rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-hon-pokemon-tai-dau-la-dai-luc/4293215/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.