Hoàng tử ở trong tẩm cung của hoàng đế dù sao cũng sẽ gây nhiều thị phi trong cung cấm, cho nên sau đó, Niệm Nghiễn đã được chuyển đến Ngự Thấm điện – tẩm điện gần Thiên điện của Thôi Ân Trạch nhất. Cuộc sống của Niệm Nghiễn thì không có gì thay đổi, Thôi Ân Trạch hễ rảnh một chút thì ngay lập tức sẽ chạy tới tìm y; khỏi cần nói – tối nào cũng như là tình nhân lén lút tới Ngự Thấm điện, lầm rầm nói chuyện một lúc lâu mới ôm Niệm Nghiễn đi vào giấc ngủ.
Từ sau đêm mưa gió ấy, tâm tình Niệm Nghiễn có chút cải thiện, y quyết định rằng mình nhất định phải sống, không thể nào tìm cái chết để giải thoát được. Y còn có trách nhiệm, còn có rất nhiều việc cần phải làm. Niệm Nghiễn cố gắng ăn uống để thân thể có thể nhanh chóng hồi phục. Sau này, y sẽ làm gì – cho tới giờ Niệm Nghiễn cũng chưa biết, chỉ biết mình không thể sống như một cái xác không hồn suốt đời được.
Thân thể đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng tinh thần thì không cách nào chuyển biến mau lẹ được – Niệm Nghiễn vẫn có cảm giác ngực mình bị một tảng đá rất lớn đè ép, hô hấp rất khó khăn – càng vùng vẫy, tảng đá đó sẽ càng ép chặt hơn. Niệm Nghiễn ép buộc bản thân không được nghĩ ngợi lung tung nữa, sợ chính mình sẽ lại tiếp tục sa đà vào nỗi cô đơn, tuyệt vọng không lối thoát.
Thấy Niệm Nghiễn đã chịu ăn uống – sắc mặt đã hồng hào trở lại –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-hoa-qua/1915500/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.