Đẩy cửa mà vào, trong phòng tối om, nương theo chút ánh sáng mặt trăng rọi vào từ cửa sổ, Niệm Nghiễn vẫn có thể nhìn thấy tấm lưng phẳng dài của một nam nhân. Hắn ngày thường cuồng vọng, bất cần là thế – mà giờ đây, dáng dấp kia lại ẩn chứa nỗi cô đơn đến cùng cực, không khỏi khiến người khác chạnh lòng.
Nam nhân nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân nhưng dường như không có đủ dũng khí để quay đầu nhìn lại, sợ rằng đây chỉ là một cơn mê, một cơn mê dài, khiến người ta không thể dứt ra được. . . . .
Chứng kiến một Thôi Ân Trạch vụng về trước mặt – Không lẽ, vị trí của ta ở trong lòng ngươi quan trọng đến vậy ư? – Niệm Nghiễn tự hỏi – Hay là mình đã quá vô tâm ?
Nhưng như vậy cũng chưa đủ để làm tiêu tan nỗi ái ngại trong lòng, nhiều nhất cũng chỉ có thể tạm thời quên đi mà thôi.
Không muốn bước qua nói chuyện, Niệm Nghiễn bước qua người Thôi Ân Trạch, rồi leo lên giường, một đêm không ngủ – hai mắt đã muốn mở không ra.
Thôi Ân Trạch như bừng tỉnh, vội vã chạy lại ôm trầm lấy người trên giường.
“Ngươi. . . . . .” Lời chưa dứt đã bị nam nhân “cướp lưỡi” diệt khẩu, mặc kệ người phía dưới có chút nhúc nhích không thoải mái, Thôi Ân Trạch lộ rõ một bộ mặt “thứ ta cần, ta cứ lấy, làm gì được nhau?”.
Một nụ hôn thật dài, thật sâu, hôn đến quên cả đất trời, đến quên hết mọi thứ xung quanh – cho tới khi khó thở buộc phải ngừng lại, Thôi Ân Trạch vẫn lưu luyến liếm láp đôi môi ngọt ngào của Niệm Nghiễn.
“Ta thật không dám tin, không dám tin rằng ngươi sẽ chọn ta, thật sự. . . . . .”
“Ngươi!” Niệm Nghiễn thẹn quá hóa giận “Cái gì mà chọn ngươi? Nghe cho rõ đây, ta chỉ lựa chọn cuộc sống bản thân mình mong muốn mà thôi!”
“Ta không cần biết, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta là đủ rồi.” Thôi Ân Trạch cười ngây ngô, ánh mắt không dời khỏi Niệm Nghiễn.
Không thèm để ý Niệm Nghiễn có ưng thuận hay không, Thôi Ân Trạch chen ngang vào chăn bông – đưa tay vòng qua ôm eo Niệm Nghiễn.
Trời đã gần sáng, hừng đông đang ló rạng, trong khách ***, hai người ôm nhau ngủ thật yên bình . . . . .
Ngày hôm sau hai người vẫn tiếp cục kèn cựa nhau chứ chó với mèo, Niệm Nghiễn không hiểu nổi mình có phải trúng tà hay không mà lại ngủ cùng nam nhân này suốt mấy canh giờ. Cả người không thoải mái, đang loay hoay mặc quần áo – Niệm Nghiễn suy tính sẽ đi xuống nhà tắm dưới lầu tắm rửa một phen cho thoải mái – đương nhiên người mặt dày như Thôi Ân Trạch không thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này ——
“A!” Nhìn thấy Thôi Ân Trạch trong trạng thái “nguyên thủy nhất”, Niệm Nghiễn thét chói cả tai “Ngươi . . . tại sao ngươi cũng đến đây! Mau cút ra ngoài cho ta!”
“Đây là nhà tắm công cộng, tại sao ta lại không thể vào?” Thôi Ân Trạch liếc mắt nhìn qua Niệm Nghiễn một lượt —— Sao còn chậm chạp lề mề như vậy – mới cởi được cái áo, thật là bực mình. (Trạch ca, em bó tay anh rồi)
“Ta đã bao cả nhà tắm này, sẽ không có ai đến đây đâu, chỉ có hai chúng ta thôi.” Hắc hắc ~~
“Biến thái!” Tự dưng lại phải tắm rửa cùng tên hỗn trướng này, làm sao bây giờ?
Đối phương càng lúc càng nghênh ngang bước tới, Niệm Nghiễn tựa như phản xạ mà bước lùi về phía sau.
“Ngươi, ngươi có thể che cái thứ hỗn đản kia của ngươi đi được không? Dù không có ai, cũng phải biết thế nào là liêm sỉ chứ?” Ném cho Thôi Ân Trạch một cái khăn, bộ dáng dương dương tự đắc của hắn khiến Niệm Nghiễn không thể chịu nổi. Nhất là khi nhìn vào “cái kia” của đối phương, so sánh với của chính mình – Niệm Nghiễn hổ thẹn cúi đầu.
“Không cởi hết thì làm sao mà tắm được?” Xem ra tâm tình của bảo bối hôm nay thật là tốt.
Mắt thấy đối phương từng bước tới gần, phía sau lại là bể tắm, không để ý mình vẫn còn mặc quần – Niệm Nghiễn vội vã nhảy vào bể tắm.
Thôi Ân Trạch lại càng không do dự mà lập tức bước vào, bể tắm chỉ to khoảng mười thước vuông, Niệm Nghiễn cứ ngồi chết cứng ở một góc thật xa Thôi Ân Trạch. Mỗi khi hắn lại gần, Niệm Nghiễn lại trốn qua góc khác. Hai người chơi trò “mèo vờn chuột” nửa ngày, cuối cùng vẫn là Thôi Ân Trạch “ỷ lớn hiếp bé” mà tóm cổ kẻ cứng đầu kia.
Vừa đụng vào Niệm Nghiễn, Thôi Ân Trạch sờ ngay vào cạp quần của y “Mặc quần thư thế này thì tắm thế nào được? Để ta cởi giúp ngươi!”
Nước tiếp tục văng tung tóe, hơn nữa, Niệm Nghiễn lúc này đã không còn lo lắng nhiều như trước đây, giãy dụa cho “phải phép” một hồi rồi cuối cùng cũng bị Thôi Ân Trạch lột sạch sẽ. Nhưng thật may là sau đó Thôi Ân Trạch không tiến thêm bước nào nữa, chỉ “ngoan ngoãn” mà giúp y tẩy trần, nếu không, cơ thể chưa kịp phục hồi vì suýt bị Liễu Thành Thành xâm phạm lại tiếp tục được một phen run lẩy bẩy. Bỗng dưng——
“Đây là cái gì?” Thôi Ân Trạch lớn tiếng quát tháo, đùng đùng đứng dậy, hóa ra hắn đã phát hiện những dấu vết nhợt nhạt còn chưa phai – dấu hôn trên cổ Niệm Nghiễn “Ai làm? Liễu Thành Thành? Ngươi bị hắn thượng?” Hai mắt Thôi Ân Trạch long sòng sọc, không thua kém gì mắt của quỷ dữ.
Tiếng thét của Thôi Ân Trạch làm cho Niệm Nghiễn muốn nổ lỗ tai “Thượng cái gì? Ngươi không thể nói dễ nghe một chút được à? Tưởng ngươi trước kia là hoàng đế ai ngờ ngay cả một chút phép tắc cũng không có – chỉ là suýt chút nữa thôi” Niệm Nghiễn tới giờ vẫn chưa hiểu vì sao đến phút cuối thì Liễu Thành Thành lại dừng lại, nghĩ lại vẫn còn hoảng – thật là nguy hiểm, mà mấy cái dấu hôn này cũng thật phiền phức, đã hai, ba ngày rồi mà vẫn chưa phai.
“Cho dù là thiếu chút nữa, thế chẳng lẽ hắn không hôn, không sờ soạng ngươi sao?” Hai chữ “chút nữa” kia không làm thuyên giảm nỗi bực tức trong lòng Thôi Ân Trạch, một tay kéo Niệm Nghiễn lại gần mình, tay kia xoa nhẹ lên ngực trái “Chỗ này thì sao? Hắn có thấy không?”
“Cái gì. . . . . . A. . . . . .” Thôi Ân Trạch còn “lợi dụng” cơ hội mà nắn nắn hai khối tiểu châu trước ngực.
“Cho dù đã in đậm cả dấu hiệu chủ quyền của ta, vậy mà có kẻ vẫn không chịu an phận. Ta phải làm sao với ngươi bây giờ. . . .” lời nói như thì thào thoáng qua, bàn tay Thôi Ân Trạch tiếp tục di chuyển xuống dưới.
“Thế còn. . . . . . Nơi này?” – chẳng mấy chốc, ngón tay của hắn đã nhẹ tách hai phiến mông trắng trẻo của Niệm Nghiễn ra.
“Không được! Buông ra!” Không được, nơi đó, không lẽ hắn muốn. . . . . .
Thôi Ân Trạch không thèm để ý, ngón tay tiếp tục hung hăng tiến vào, cảm giác khô ráo buộc chặt khiến hắn yên tâm được một chút “Hoàn hảo, cũng may là không có gì, nhưng nếu lần sau, ngươi còn để chuyện này tái diễn một lần nữa, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Cái gì? Chẳng lẽ là lỗi của ta?
Niệm Nghiễn vừa tức giận vừa kinh ngạc chưa dứt thì Thôi Ân Trạch lại tiếp tục “Ta không muốn người khác chạm vào đồ vật của ta, nhất là ngươi. Nếu như có kẻ nào khác động vào ngươi, ta chỉ còn biết dùng cách không mấy tốt đẹp gì để gột rửa đi những dấu vết đó.” Dứt lời, Thôi Ân Trạch kéo thắt lưng của Niệm Nghiễn lại, đặt y ngồi lên hạ thân – Thôi Ân Trạch muốn Niệm Nghiễn cảm nhận được hung khí đã cương cứng đến sưng lên của mình.
“Ta không phải đồ vật của ngươi!” Niệm Nghiễn vùng vẫy, thoát khỏi ***g ngực đối phương “Lại càng không khiến ngươi phải lo lắng, nếu muốn phát tiết, mau đi tìm nữ nhân đi”
Niệm Nghiễn mặc vội quần áo, bỏ chạy ra khỏi nhà tắm. Tuy lời nói cứng rắn nhưng Niệm Nghiễn thừa biết bản thân mình vẫn còn sợ hãi thân thể đầy nam tính đó, nếu còn dây dưa, chỉ sợ kẻ xấu mặt chính là mình.
Trong nhà tắm, chỉ còn lại một mình Thôi Ân Trạch – duỗi thẳng tay chân, tựa đầu vào vách tường.
Niệm a, chúng ta còn có thời gian cả đời này để bên nhau!
Giận dỗi thì giận dỗi, nhưng cũng không thể nào quên đi đại sự được. Niệm Nghiễn nóng lòng muốn biết mấy hôm nay có xảy ra chuyện gì bất thường không. Hỏi Thôi Ân Trạch, sắc mặt hắn trầm lại, chỉ nói đúng một câu.
“Cứ tới Huyền Thiết Môn trước đã.”
. . . . . . . . . . . .
Bên trong đại sảnh phân bộ Huyền Thiết Môn, sắc mặt của Cố Thanh Thương và Đổng Nhiên Thanh lại càng khó coi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ba người trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn là Cố Thanh Thương phá vỡ sự yên lặng “Năm ngày ngươi không có ở đây, đã xảy ra năm vụ án mạng, người bị giết đều là những người có địa vị trên giang hồ.”
“Hơn nữa theo ta được biết, Liễu Thành Thành đã tìm được thứ đồ vật mà hắn cần.” Thôi Ân Trạch bổ sung.
“Ai bị giết?”
“Không Động chưởng môn, Thiếu Lâm Diệt Duyến phương trượng, Nga Mi chưởng môn, Vũ Đương chưởng môn cùng Chiết Bắc Long Thủy Đà phó đà chủ.”
“A!” Niệm Nghiễn kinh hô – những người này đều là những nhân vật tai to mặt lớn trên giang hồ, võ công lại vượt xa kẻ khác, làm sao có thể bị giết dễ dàng như vậy?
“Bọn họ đều bị giết trong thời gian cùng một ngày, hơn nữa, điều đặc biệt là . . . . thủ pháp của những tên thích khách này rất giống nhau. Hôm qua chúng ta đã đi thăm dò hiện trường thì phát hiện võ công, độc dược bọn chúng sử dụng không có nguồn gốc từ Đại Vũ.”
Nói cách khác, có nhiều khả năng Liễu Thành Thành chính là hung thủ, nhưng mà tại sao? Hơn nữa người khôn ngoan như hắn lại dùng cùng một cách để sát hại năm người kia – khác nào lạy ông tôi ở bụi này? Còn nữa “Tại sao các ngươi lại biết hắn đã tìm được đồ vật mà hắn cần tìm?”
“Từ hai ngày trước, bọn chúng đã không còn động tĩnh gì cả. Sáng nay thuộc hạ của ta báo lại, Liễu Thành Thành cùng những thủ vệ của mình đã không cánh mà bay khỏi Thành châu.”
Nghĩa là hắn đã chuyển địa điểm để phác thảo kế hoạch tiếp theo. Điều đáng ngại nhất chính là hắn đang ở trong tối, chúng ta lại ở ngoài sáng – cho tới tận bây giờ vẫn chưa thể xác định mục đích của hắn là gì./
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]