Anh cho rằng cô chắc Chấn sẽ nghĩ cho cục diện, giữ mặt mũi cho nhà họ Chử nên không thể từ chối anh trước mặt mọi người được. 
Chẳng trách anh lại tự tin cho rằng cô nhát định sẽ đồng ý như vậy! 
Đây không phải là một màn cầu hôn, mà là ép hôn! 
Tần Hoài An rất phản cảm với cách làm này. Cho nên cô không thể đợi thêm được nữa. 
Để tránh người đàn ông đó dùng mọi biện pháp để ngăn cản cô, cô quyết định sau khi đi rồi mới gọi điện và dứt khoát từ chối anh! 
Nhưng cô đi như thế… 
“Cục cưng, mẹ hứa sẽ cùng con đón Tết Trung thu, cùng nhau ăn bánh ngắm trăng. Sợ rằng bây giờ mẹ không đợi trăng lên được nữa.” 
Tần Hoài An ngồi xỗm trước mặt cậu bé, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của kia một cách đây tiếc nuối và nói: “Chúng ta cùng nhau ngắm hoàng hôn có được không?” 
Thiên Nam cau hàng lông mày rậm đen của mình lại, khóe miệng mắp máy. Cuối cùng chỉ ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Được.” 
Phía bên này. 
Chử Chấn Phong nở nụ cười mãn nguyện, đứng ngắm nghía căn biệt thự hướng ra biển được trang trí lãng mạn. 
Vệ Nam đứng bên cạnh, đề xuất ý kiến một cách khó hiểu: “Cậu chủ Chử, sao anh lại không mời nhóm cậu Tịch đến chứng kiến màn cầu hôn này? Chẳng phải nhiều người sẽ đông vui hơn sao?” 
Chử Chấn Phong liếc xéo cậu ta: “Tần Hoài An dễ xấu hổ, nhiều người quá cô ấy sẽ cảm thấy không thoải mái.” 
“Hoá ra là như vậy.” Vệ Nam gật đầu, nhưng trong lòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ho-yeu-cua-tong-tai/1165149/chuong-823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.