Chương trước
Chương sau
Đang lúc đi dọc hành lang cô lại vô tình chạm mặt Tân Bảo Nga.
Hai người gật đầu chào nhau. Khi lướt qua nhau, đột nhiên Tân Bảo Nga gọi tên cô: “Tần Hoài An.”
Cô quay đầu lại và thấy Tân Bảo Nga đang nhìn xung quanh trên gương mặt lộ vẻ do dự hiếm thấy, nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Ánh mắt Tần Hoài An khẽ sáng lên, dịu dàng nói: “Đến phòng tôi nói chuyện đi.”
Tân Bảo Nga nở nụ cười cảm ơn với cô.
Vừa bước vào phòng, Tần Hoài An đã lấy một chiếc ly sạch rót một ly nước đun sôi cho cô ta.
“Cảm ơn.” Tân Bảo Nga không uống mà nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn trước mặt mình.
Tần Hoài An ngồi xuống ghế bên cạnh cô ta và hỏi: “Cô Tân, nhìn sắc mặt của cô vừa rồi dường như có gì không tiện nói.”
“Không phải đâu.” Tân Bảo Nga lắc đầu và nói một cách thận trọng: “Chỉ là… Tôi đã nghe những gì lúc nãy anh Thanh Phong nói với cô rồi, mối quan hệ giữa hai người là…”
“Là người yêu của nhau.” Tần Hoài An thản nhiên trả lời, nói thêm: “Nhưng sẽ cắt đứt sớm thôi.”
“Tại sao?” Tân Bảo Nga vô thức hỏi.
Tần Hoài An rất thẳng thắn, kể cho cô ta nghe về chuyện mình và Liễu Thanh Phong lúc ở trên thuyền.
“Vết thương ở tay của anh ấy vẫn chưa lành, nhưng lại liều chết để cứu cô…” Tân Bảo Nga thì thầm, giọng điều pha lẫn chút chua xót mà chính bản thân cô ta cũng không nhận ra.
Thấy Tần Hoài An nhìn mình với ánh mắt tò mò, cô ta mới định thần lại rồi nhanh chóng nở một nụ cười chuyển chủ đề: “Xem ra anh ấy rất thích cô, nhưng đáng tiếc là cô không thích anh ấy.”
Đúng vậy, Tần Hoài An không thích Liễu Thanh Phong.
Nhưng anh ta là một người cứng đầu hơn ai hết, một khi đã hạ quyết tâm thì nào có ai có thể thay đổi được cơ chứ?
“Cô Tân, cô có vẻ rất quan tâm đến chuyện của Liễu Thanh Phong nhỉ?”
Đang lúc Tân Bảo Nga đang thả hồn thì đột nhiên nghe thấy câu hỏi của Tần Hoài An.
Cô ta nhanh chóng hoàn hồn, che đậy suy nghĩ trong đôi mắt bằng một cách cười xoà đáp: “Thật ra là bởi vì quan hệ của tôi với anh Thanh Phong có chút đặc biệt.”
Vừa nói cô vừa liếc nhìn Tần Hoài An rồi nói: “Lúc xưa bố mẹ của anh Thanh Phong có ơn cứu mạng với bố mẹ tôi. Vì để báo đáp ân tình đó, bố mẹ tôi đã đính ước hôn nhân cho chúng tôi lúc chúng tôi vẫn còn nhỏ.
“Hôn ước sao? Như vậy tính ra Liễu Thanh Phong là… chồng chưa cưới của cô sao?”
Tần Hoài An chưa từng nghe ai nói về chuyện này, thậm chí ngay cả Liễu Thanh Phong cũng chưa từng nói cho cô biết. Thế nên cô rất ngạc nhiên.
Nhưng như vậy cô đã có thể hiểu được tại sao Tân Bảo Nga lại quan tâm đến mối quan hệ giữa cô và Liễu Thanh Phong đến như thế.
Tần Hoài An suy nghĩ một chút rồi hứa rằng: “Cô Tân, cô yên tâm đi. Tôi và Liễu Thanh Phong sẽ không thành một đôi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hôn ước giữa hai người đâu.
Nghe vậy, Tần Bảo Nga rất hài lòng, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài. Thay vào đó, cô ta lắc đầu nói: “Cô hiểu lầm rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.