Chương trước
Chương sau
Không phải người đàn ông này đã chôn thân dưới đáy biển sao? Sao vẫn còn sống sờ sờ thế này?
Hơn nữa mới sáng sớm đã bước ra khỏi văn phòng chủ tịch!
Đương nhiên hai người bọn họ không hề biết, rằng tối hôm qua Chử Chấn Phong đã làm việc suốt đêm trong văn phòng này đề xử lý chuyện dược phẩm của tập đoàn Chử Thị.
Cả hai người đều rất hoảng sợ, đứng cứng đờ ngay tại chỗ. Suýt chút nữa là quên mắt mục đích đến đây lần này.
Không, không phải quên mắt.
Mà là không dám…
Nếu như người bước ra là Liễu Giai Tâm thì tốt rồi, hai cha con họ có thể không nói lời nào mà xông tới.
Nhưng người đó lại là Chử Chấn Phong — người đàn ông được đồn là đã chết!
Người này không dễ chọc vào chút nào!
Hai cha con họ đều có ý định rút lui.
Nhưng trước khi bọn họ quay gót, Chử Chấn Phong đã dùng đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, hỏi: “Các người đến đây để làm gì?”
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng không chút nao núng.
Lúc này hai cha con họ mới hoàn hồn lại.
Bởi vì quá hồi hộp mà Vương Bách Điền bắt giác miết chặt tay. Nhưng trước sự uy vệ mà Chử Chấn Phong vô tình toả ra, ông ta cũng buông thõng hai tay xuống trong vô thức.
Cổ họng ông ta như bị thứ gì đó là nghẹn lại, ấp úng nói: “Cậu chủ Chử, chúng tôi…”
Vương Thanh Hà ngắt ngang lời ông ta, nói chen: “Em đến để xin anh tha lỗi cho em, Chấn Phong!”
Trong nháy mắt, cô ta đã điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, để lộ ra vẻ tiếc nuối và phiền muộn.
Chử Chấn Phong nhíu đôi mắt lạnh lùng lại liếc nhìn cô ta, anh không đáp lại nhưng hàng lông mày tuấn tú lại cau có.
Vương Thành Hà bước đến bên cạnh và cố gắng đưa tay ra níu lấy anh.
Trong mắt Chử Chấn Phong hiện lên nỗi chán ghét, anh vô tình đẩy cánh tay của cô ta ra, cất giọng trầm thấp nói một từ: “Cút!”
Đồng tử Vương Thanh Hà co rút lại. Anh bảo cô cút đi?
Mặc dù cô ta đang diễn kịch, nhưng hình như trước giờ anh chưa đối xử thô lỗ với cô ta như vậy bao giờ.
Da đầu của Vương Thanh Hà như căng ra, cô ta đau khổ giải thích: “Chấn Phong, trước đây là em không đúng, em không nên ở tập đoàn Hàn Thị nói với anh những lời khó nghe như vậy. Bởi vì lúc đó em bị anh từ chối, nhất thời tức giận nên mới phạm phải sai lầm ngu xuẩn đó. Anh…”
Cô ta nhớ lại những câu nói lúc trước, như “Chử Chấn Phong chỉ đáng xách dép” cho mình thì vô cùng hồi hận.
Bây giờ tập đoàn Hàn Thị đã suy vong, Chử Chấn Phong vẫn còn sống. Hy vọng duy nhất của cô ta là Chử Chấn Phong không tính sổ chuyện cũ với cô ta.
Vương Thanh Hà tỏ vẻ đáng thương nhìn anh. Nhưng anh lại chỉ đáp lại một cách thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng: “Cút! Đừng để tôi nói lại lần thứ hai.”
Chử Chấn Phong nói xong, anh nhìn Vương Thanh Hà một cách khinh thường rồi sải bước đi.
Vương Thanh Hà đỏ mặt vì xấu hỗ, đứng im không nhúc nhích.
Còn cha cô lại bất mãn nói: “Rõ ràng biết anh ta sẽ không tha thứ cho chúng ta mà con còn nói những lời đó làm gì? Chẳng phải là tự chuốc nhục nhã sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.