Chương trước
Chương sau
Nói xong, cô thắc mắc hỏi: “Không phải các người đã dựa theo đơn thuốc đó để chữa trị cho bà Chử rồi sao? Sao lại còn hỏi tôi về việc đó?”
“Tủ đầu giường không có đơn thuốc nào. Tôi chỉ nhìn thấy mảnh giấy dưới cánh tay của mẹ tôi.”
Chử Chấn Phong nheo mắt, trầm giọng nói.
Tần Hoài An không khỏi kinh ngạc: “Sao lại không có? Vậy làm sao các người có thể chữa bệnh cho bà chủ Chử?”
“Sử dụng đơn thuốc mà Tân Bảo Nga kê cho.”
Chử Chấn Phong từ từ bổ sung: “Giống hệt như đơn thuốc cô vừa nhắc tới.”
Nói xong anh khẽ khit mũi. Gần như đã hiểu ra mọi chuyện.
Tần Hoài An nhìn thầy vẻ mặt của anh bèn hiểu ý ngay. Anh cho rằng Tân Bảo Nga đã lấy đơn thuốc của cô và còn tự nhận là của mình.
Cô lập tức lắc đầu và nở nụ cười bắt lực: “Có lẽ là trùng hợp mà thôi. Tôi cũng không phải là người duy nhất có thể giải độc loại độc này. Có rất nhiều phương pháp giải độc tương tự như vậy. Hơn nữa, cô Tân một lòng nghiên cứu thuốc Bắc, về khía cạnh này cô ấy giỏi hơn tôi nhiều.”
Chử Chấn Phong cau mày.
Không cần dùng não cũng có thể nghĩ ra. Vậy sao Tần Hoài An lại ngây ngô như thế?
“Cô tin tưởng cô ta đến vậy à?”
“Cô ấy là ân nhân cứu mạng tôi.” Tần Hoài An hờ hững nói, hàng mi dài hơi rủ xuống: “Lúc đầu tôi và cô ấy không quen biết nhau. Nếu như không nhờ cô ấy tốt bụng cứu giúp thì tôi đã chết từ lâu rồi. Chỉ là một đơn thuốc mà thôi, cần gì tính toán nhiều như vậy…”
Chử Chấn Phong nhướng mày. Anh mím chặt môi không nói gì.
“Anh chơi với Thiên Nam đi. Tôi phải về phòng thu dọn đồ đạc.”
Tần Hoài An nói xong thì xoay người đi vào phòng.
Hiện tại cô không có tâm trí nghĩ đến chuyện khác. Cô sắp phải rời xa con trai, mình, lòng cô tràn ngập nỗi niềm luyến tiếc và đau lòng.
Cô xoay lưng đóng cửa, hít một hơi sống mũi đã cay xè bước đến tủ quần áo.
Cô có rất ít đồ, ít đến độ một chiếc ba lô cũng chứa đủ.
Nhìn vào chiếc ba lô đã được nhét đầy quần áo, cô bỗng cảm thấy vấn vương.
Cô cứ vậy mà đi… Có quá đột ngột không? Thiên Nam có thể chấp nhận được không? Sau khi rời khỏi đây cô sẽ sống ở đâu đây?
Tần Hoài An nghĩ ngợi một lúc. Ánh mắt cô nhìn thoáng qua tờ lịch nằm trên bàn, nhưng ánh mắt chợt sáng ngời.
Thì ra hôm nay là ngày mười hai tháng tám âm lịch, còn ba ngày nữa là đến Tết Trung thu…
Trong lòng cô dâng trào xúc động. Cuối cùng cô quyết định nhét ba lô trở vào trong tủ quần áo.
“Đón một mùa Trung thu với thằng bé nữa rồi hãy đi.” Cô thở dài thì thầm, khẽ mím môi.
Sau khi chọn ngày xong, Tần Hoài An bình tĩnh trở lại.
Dưới đáy đại dương bao la sâu thẳm là những hòn đảo lớn nhỏ khác nhau sừng sững, tạo thành một quần đảo.
Nơi đây nằm ở ranh giới của hai quốc gia, do địa hình phức tạp và những rặng san hô ngầm hiểm trở nên nơi đây đã trở thành địa điểm “Ba thứ nằm ngoài phạm vi quản lý”. Cướp biển, băng nhóm tội phạm hàng đầu và tội phạm quốc tế hàng đầu đã trở thành những vị khách thường xuyên lui tới nơi này và thiết lập căn cứ độc quyền của họ ngay trung tâm quần đảo — Toà nhà khổng lồ màu xám nằm trên hòn đảo lớn nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.