Chương trước
Chương sau
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, giật lấy mũi tiêm nguy hiểm trên tay cô ta, ung dung nói: “Đây là thứ mà Tô Phương Đình đưa cho cô đúng không?”
“Sao anh lại biết dì tôi…” Chử Gia Mỹ không khỏi hoảng sợ.
Khi Liễu Giai Tâm nghe thấy cái tên Tô Phương Đình, bà ấy cau mày trong tiềm thức.
Người đàn ông tiếp tục nói với Chử Gia Mỹ: “Bà ta đã thú tội rồi. Ba năm trước, Hàn Lệ Thu đã tìm và đưa cho bà ta một số tiền lớn để bịa ra câu chuyện mẹ ruột của cô đã bị mẹ tôi giết, đồng thời làm giả hàng loạt bằng chứng để làm cô tin lời bà ta, sau đó dẫn dụ cô từng bước thực hiện cái gọi là kế hoạch trả thù… tất cả những chuyện này bà ta đều đã thừa nhận hết rồi, video đây, tự lấy xem đi!”
Nói xong, anh ấy lấy điện thoại trong túi ra, bắm nhanh vào đoạn video và ném nó trước mặt cô.
Chử Gia Mỹ điên cuồng lẫm bẩm “không thể nào”, nóng lòng cầm điện thoại lên nhìn chằm chằm video trên màn hình.
Lúc này, cuối cùng Tần Hoài An cũng thu ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt lại, khóe môi hơi vềnh lên, chậm rãi nói: “Chử Chấn Phong, anh quả nhiên là chưa chết.”
Tần Hoài An vốn là có chút nghi hoặc.
Nhưng nghe được hai chữ mà người đàn ông thốt ra vừa rồi thì càng khẳng định suy đoán của cô.
Vì vậy, giọng điệu của cô ấy rất chắc Chấn, mạnh mẽ và có khí phách.
Liễu Giai Tâm không phản ứng gì.
Bà ấy chìm đắm trong nỗi thất vọng và đau buồn khi bị ám sát bởi chính đứa con gái do chính mình nuôi nắng, đầu óc rồi bời, bà không thể phân tách năng lượng để nghĩ đến những chuyện khác.
Vi vậy, khi nghe thấy lời nói của Tần Hoài An, ba ấy ngắn ra, trong tiềm thức hỏi: “Tần Hoài An, cô đang nói Chấn Phong cái gì vậy?”
Tần Hoài An mỉm cười, quay đầu lại, rất tự tin nói với bà ấy: “Bà Chử, anh ấy là con trai bà – Chử Chấn Phong.”
Sắc mặt của Liễu Giai Tâm liền thay đổi, ánh mắt ngạc nhiên gần như lập tức nhìn qua người đàn ông trước mặt.
Nhìn thấy vẻ ngoài trung niên bình thường và thật thà của đối phương, bà không thể liên hệ chút nào với cậu con trai đẹp trai khôi ngô tuần tú của mình, ngoại trừ…
Giọng nói quả thực rất giống!
“Cậu… cậu là Chấn Phong?” Liễu Giai Tâm nói với vẻ không tin.
Nghe vậy, Chử Gia Mỹ đang quỳ trên mặt đất nhìn chằm chằm video cũng kinh ngạc ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn về phía người đàn ông mặc đồ đen trước mặt.
Khí chất lạnh lùng, cảm giác áp bức mạnh mẽ và thu hút, đôi mắt đen sâu thẳm và sắc bén…
Trái tim của Chử Gia Mỹ đột nhiên thắt lại, ma xui quỷ khiến hét lên một tiếng: “Anh…”
Người đàn ông mặc áo đen không để ý đến cô ta mà nhìn thẳng vào Tần Hoài An, trong đôi mắt sâu thắm hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.
Dưới ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm của Liễu Giai Tâm và Chử Gia Mỹ, anh đưa tay lên mép má, làn da mỏng như cánh ve sầu lộ ra và khuôn mặt thật cũng lộ ra.
Liễu Giai Tâm hít một hơi thật sâu, giọng điệu run lên vì kích động: “Chấn Phong! Con! Con chưa chết!”
Chử Gia Mỹ sững người như bị sét đánh.
Điều này là không thế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.