Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Ôn Nhã Ly lóe lên, cô ấy cắn môi nói: “Cái đó, công việc yêu cầu mà, thỉnh thoảng có uống, dần dần đâm ra quen.”
Trương Nhược Phi bên cạnh nghe thấy lời này, anh ta cau mày không hiểu ni.
Ôn Nhã Ly chủ động lách qua chủ đề khác: “Chị Hoài An, thời gian này em với anh Nhược Phi cứ lo cho chị. Bây giờ Hàn Thị vỡ nợ đóng cửa, Chử Chấn Phong cũng không còn, sẽ không có ai đến làm hại chị và Thiên Nam nữa. Vậy chị có định ở lại Hải Lam mãi mãi không? “
“Thật ra thì… chị đã quyết định để Thiên Nam về nhà họ Chử.”
Tần Hoài An nhìn hai người, không chút giấu diếm và nói.
Trong khi Trương Nhược Phi và Ôn Nhã Ly đang phản ứng một cách kinh ngạc thì cô cũng không vội nói cho họ biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì.
Ôn Nhã Ly kinh ngạc đưa tay bịt miệng rồi nói nhỏ: “Em còn tưởng cậu chủ Chử đó vì đối phó với Hàn Lệ Thu nên mới cùng chết với cô ta, hóa ra là vì cứu sẽ cùng chết với cô ấy. Hóa ra… là vì cứu Thiên Nam à.
Cô ấy tò mò nhìn Tần Hoài An, chớp chớp mắt: “Chị Hoài An, thật ra, em vừa rồi nghe chị nói nhiều như vậy, em cảm thấy Chử Chấn Phong dường như rất thích chị.”
“Thích chị?” Tần Hoài An nhíu mày, mặt lộ rõ vẻ không đồng tình.
Trương Nhược Phi cũng sửng sốt, liếc nhìn nhanh Ôn Nhã Ly một cái, nhắc nhở cô ấy: “Chuyện như thế là không thể nào, Chử Chấn Phong là cố ý diễn kịch muốn chiếm lại Vệ Nam từ tay Hoài An.”
Ôn Nhã Ly bĩu môi hỏi vặn lại: “Anh Nhược Phi, lẽ nào anh cảm thấy chị Hoài An không có sức hấp dẫn để khiến Chử Chấn Phong thích chị ấy sao?”
Trương Nhược Phi nhìn Tần Hoài An, trong lòng chợt nghĩ nghe chính mình cũng đã bị Tần Hoài An làm rung động. Chỉ là bây giờ tôi đã quen với kiểu quan hệ bạn bè, cảm thấy như vậy cũng rất tốt nên mới từ từ trút bỏ cảm xúc trong lòng.
Chỉ là chuyện cũ bị Ôn Nhã Ly khơi lại nên nhất thời sắc mặt của anh ta không tốt cho lắm.
Ôn Nhã Ly cũng nhận ra mình sắp nói ra điều gì đó không nên nói, uống một hớp rượu để che đi vẻ ngại ngùng, sau đó cố ý không để ý đến phản ứng của Trương Nhược Phi, chỉ nói với Tần Hoài An: “Một người có thân phận cao quý như anh ta mà lại tự mình mạo hiểm xuống đáy biển để cứu người. Và vì lời hứa giúp chị giải cứu Thiên Nam trở về, anh ta đã không ngần ngại ra đi, thậm chí còn hiến cả mạng sống… người đàn ông này thực ra không lạnh lùng vô tình như người ta tưởng.”
Đôi mắt Tần Hoài An lóe lên, những mảnh kí ức liên quan đến Chử Chấn Phong vô thức lướt qua tâm trí cô.
Cô mím môi, mí mắt hơi rũ xuống không nói gì.
Những chủ đề nói chuyện sau đó, Tần Hoài An có vẻ không tập trung lắm.
Thấy trời không còn sớm nữa, cả ba đành phải giải tán.
Từ trong quán bar đi ra, Tần Hoài An nhìn Ôn Nhã Ly cùng Trương Nhược Phi lái xe rời đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy phiền muộn…
Cô vẫn chưa nói được gì về chuyện chính của mình mà chỉ nói với bọn họ những chuyện ngoài lề, hơn nữa còn nói đến người đàn ông đó – Chử Chấn Phong…
Bỏ đi, dù sao thì cô cũng đã tìm ra nguyên nhân làm Liễu Giai Tâm bị trúng độc, đồng thời cũng xác định được kẻ đầu độc là ai.
Nếu muốn biết động cơ của người đó, tốt hơn hết là nên kiểm tra lại khi có cơ hội.
Nghĩ đến đây, Tần Hoài An lập tức thoải mái lại.
Cô đã gửi một tin nhắn cho tài xế, nói với anh ta rằng có thể đến đón mình rồi.
Bởi vì trước đó tài xế đã chào Tần Hoài An, muốn đi nơi khác làm một số việc riêng, nên phải mắt một chút thời gian mới lái xe qua đây được.
Tần Hoài An không muốn đợi ở cửa quán bar đông người qua lại thế là cô lang thang dạo trên phó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.