Chương trước
Chương sau
Thiên Nam vì bị dọa một phen nên đang sợ hãi hoang mang, đột nhiên nhìn thấy Tần Hoài An, hai mắt bỗng nhiên sáng lên: “Mẹ!”
Chử Châu cúi người đặt cậu bé trên mặt đất, cậu bé lập tức lao về phía Tần Hoài An.
Hai mẹ con bất ngờ ôm nhau.
Tần Hoài An vô thức nắm lấy hai tay nhỏ bé của đứa trẻ, sờ sờ thật mềm mại khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô lập tức liếc nhìn toàn người cậu bé một lần nữa đề chắc Chấn rằng không có bắt kì vết thương nào.
“Tốt quá rồi, cục cưng, con không sao là được rồi…” Tần Hoài An quỳ trên mặt đất, ôm chặt đứa nhỏ vào lòng.
So với sự vui mừng của Tần Hoài An, Thiên Nam có vẻ có chút mắt mát, trầm giọng nói: “Mẹ, là bố bảo vệ con, nhưng bố…”
Tần Hoài An thả hắn có chút nghỉ hoặc nhìn hắn.
Không đợi cô hỏi, giọng nói chất vấn của Liễu Giai Tâm đã vang lên: “Chấn Phong đâu? Tại sao Chấn Phong không cùng trở về?”
Tần Hoài An quay đầu lại, nhận ra tất cả mọi người trên thuyền đều đã xuống tàu, chỉ có điều… không có bóng dáng của Chử Chấn Phong.
Trong lòng bà dường như đoán ra điều chẳng lành, vô thức nhìn Chử Châu.
Lúc này, khuôn mặt có phần giống với Chử Chấn Phong rõ ràng là đang mệt mỏi, nhưng điều dễ thấy hơn đó chính là sự áy náy sâu thẳm trong đôi mắt của ông.
Ông ấy né tránh ánh mắt của Liễu Giai Tâm, nghiêm nghị nói: “Chị dâu, xin lỗi, tôi không tìm thấy Chấn Phong.”
Không cần nói cũng biết hàm ý của việc không tìm thấy người trong đại dương mênh mông mù mịt suốt ba ngày là gì.
Chử Chấn Phong, e là đã bị chôn vùi ở đâu đó dưới đáy biển sâu!
Chưa nói đến chuyện mẹ con của Liễu Giai Tâm và Chử Chấn Phong có mối quan hệ thân thiết như thế nào, ngay cả khi Tần Hoài An nghe được tin này, trái tim của cô cũng chấn động kịch liệt.
Người đàn ông kiêu hãnh và tự phụ đó lại chết như thế sao?
Trên đường trở về, bầu không khí cực kì nặng nè.
Khi đến nhà họ Chử, Liễu Giai Tâm không nói gì, bỏ lại mọi người một mình trở về phòng.
Cái chết bắt ngờ của Chử Chấn Phong khiến bà ấy quá đau đớn, và bà ấy cần phải bình tĩnh.
Bởi vì Tần Hoài An phải chăm sóc Thiên Nam vừa mới từ nguy hiểm trở về, trước tiên phải đưa con trai trở về phòng.
Cô cho con tắm nước nóng, sau khi thay cho con một bộ đồ ngủ sạch sẽ thì đặt con lên giường.
Khó khăn lắm mới dỗ con ngủ được, trong lòng Tần Hoài An cảm thấy có chút rối rắm.
Cứ nghĩ về Chử Chấn Phong lại khiến cô cảm thầy nặng nề không thể giải thích được.
Bên ngoài trời đã sáng hẳn, ánh nắng chiếu xuyên qua các khe hở trên rèm cửa.
Tần Hoài An liếc nhìn khuôn mặt đang say giấc ngủ của Thiên Nam, rón rén nhẹ bước từ chỗ thằng bé đến bên cửa sổ và kéo rèm lại.
Cô cầm chiếc áo khoác trên ghế lên, mặc vào rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.
“… …”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.