Chương trước
Chương sau
Bên kia, Tần Hoài An đã một mình rời khỏi bệnh viện.
Nhìn thấy tên của người gọi trên màn hình, trong mắt cô ngập tràn sự tức giận.
Chử Chấn Phong, kẻ lừa gạt này!
Rõ ràng con trai cô đã bị Hàn Lệ Thu tra tấn thành như vậy, nhưng Chử Chấn Phong vẫn giả bộ như không có gì trước mặt cô. Thảo nào, khi nói về việc cứu Thiên Nam, anh không hề tỏ ra sốt ruột chút nào!
Bởi vì căn bản anh không quan tâm đến sống chết của Thiên Nam!
Khi Tần Hoài An nghĩ đến sự đau khổ của con trai, cô đã tức giận đến không thể bình tĩnh được.
Cô ấn mạnh nút trả lời, tức giận hỏi: “Chử Chấn Phong, anh đã bảo đảm với tôi thế nào? Rốt cuộc thì Thiên Nam có phải là con trai anh không vậy? Nếu anh không muốn cứu nó thì cũng đừng có lừa gạt tôi vậy chứ!”
“Tần Hoài An, cô…”
Cô không cho Chử Chấn Phong có cơ hội nói mà lạnh lùng nói tiếp: “Tôi sẽ không phiền anh việc cứu Thiên Nam nữa, vì vậy sau này anh đừng có tự nhận mình là bố của Thiên Nam nữa!”
Nói xong, cô tức giận cúp máy.
Nghe âm thanh cúp máy truyền đến.
Chử Chấn Phong nhíu chặt mày lại.
Chẳng qua anh chỉ cho người làm báo cáo giám định giả, sao có thể suy ra anh không muốn cứu con trai được?
Sắc mặt của Chử Chấn Phong chùng xuống.
Nhưng vẻ mặt của anh đã rất nhanh trở nghiêm túc lại.
Phản ứng của Tần Hoài An hôm nay có gì đó không đúng.
Trong cuộc điện thoại với anh trước đó, cô đã hỏi một số câu khó hiểu. Sau đó còn chủ động ngỏ ý muốn vào bệnh viện thăm mẹ anh, kết quả hiển rõ ràng lại là vì đi điều tra báo cáo giám định.
Vừa nãy còn nói một cách rất bức xúc, có vẻ đã bị điều gì đó kích động.
Có một tia sáng lóe lên trong đôi mắt dài và lạnh lùng của Chử Chấn Phong, anh nhanh chóng nghĩ đến Hàn Lệ Thu.
Vì việc liên quan đến Thiên Nam nên chắc Chấn không ai khác ngoài cô ta.
Nhưng anh lại càng lo lắng cho Tần Hoài An, nghe lời cô nói vừa rồi, hình như cô định làm gì đó.
“Vệ Nam, bảo vệ sĩ theo dõi nhất cử nhất động của Tần Hoài An, mau hộ tống cô ấy về biệt thự càng sớm càng tốt.” Chử Chấn Phong lạnh giọng ra lệnh.
Vệ Nam gật đầu rồi lập tức liên lạc ngay với vệ sĩ, nhưng kết quả nhận được lại khiến cậu ta cau mày, lắp ba lắp bắp nói với cay đắng nói với Chử Chấn Phong, “Cậu Chử, vệ sĩ nói…không tháy…cô Tần nữang.”
Chử Chấn Phong lạnh lùng nheo mắt lại, như thể đang nghĩ đến chuyện gì đó.
Vẻ mặt của anh đột ngột thay đổi, nhanh chóng đứng dậy, cầm chiếc áo vét trên ghế rồi bước ra ngoài.
Vệ Nam không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu ta cũng nhanh chóng đi theo.
Trước khi Tần Hoài An bước vào cửa công ty của Hàn Thị, Chử Chấn Phong đã ngăn cô lại.
Anh tức giận lôi cô lên xe, hỏi: “Cô muốn làm gì?”
Tần Hoài An bị anh ngăn lại, không khỏi tức giận nói: “Tôi muốn đi cứu Thiên Nam!”
“Dựa vào cô sao? Cô vào Hàn Thị rồi tính làm gì để cứu người?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.