Chương trước
Chương sau
Trái tim Tần Hoài An vốn còn tê dại, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của anh, liền bình tĩnh lại một cách kỳ lạ.
“Chử Chấn Phong.” Cô gọi tên anh trước, rồi ngập ngừng hỏi: “Thiên Nam là con trai anh. Anh rất quan tâm đến nó, đúng không?”
Người đàn ông đáp lại một cách khẳng định không chút do dự: “Đương nhiên.”
Tần Hoài An tự mình gật đầu, dùng tay nhéo nhéo lòng bàn tay, dò hỏi: “Nhưng thằng bé đã mắt tích bốn năm ngày, còn chưa có tin tức. Khi nào anh mới cứu thằng bé về?”
“Chuyện này tôi đang làm rồi, em đừng lo lắng.” Chử Chấn Phong nói, hiển nhiên là anh tưởng Tần Hoài An không đợi được mà gọi điện thoại thúc giục anh.
Tần Hoài An nghe được câu trả lời của anh, trong lòng không hề nhẹ nhõm một chút nào, thậm chí có chút tức giận.
Ngữ khí của cô không khỏi trầm trọng thêm, “Vậy anh có biết, tình hình của Thiên Nam như thế nào?!
Hàn Lệ Thu đối xử với thằng bé như thế nào?”
Chử Chấn Phong do dự một chút, sau đó khẳng định nói: “Tôi có thể chắc Chấn rằng Thiên Nam không bị thương gì cả”
Tần Hoài An chỉ muốn cười lạnh khi nghe được điều này.
Không bị thương gì cả … vậy cô đã nhìn thấy là cái gì?
Hàn Lệ Thu cố tình hù dọa cô một lần nữa
“Chử Chấn Phong, tôi là mẹ của Thiên Nam, cho dù tôi giao con cho anh, anh cũng không thể giấu diềm tôi điều gì đâu.” Tần Hoài An đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhắc nhở anh, đồng thời xác nhận với anh một lần nữa: “Cái tay lần đó nhận được, thực sự không phải là của Thiên Nam sao?”
Một sự hoài nghỉ lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm, anh trả lời thật lòng câu hỏi của cô: “Không phải.”
Dường như anh nhận thức được sự khác thường của Tần Hoài An, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng liền hỏi: “Sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này? Có phải Hàn Lệ Thu lại gửi thứ gì cho cô không? Hay là…”
“Không có.” Không đợi anh nói xong câu thì Tần Hoài An chỉ nói hai chữ rồi cúp điện thoại.
Câu trả lời của Chử Chấn Phong đã khiến cô hiểu rằng cô không thể moi được gì từ miệng của anh.
Rõ ràng Chử Chấn Phong không chịu nói cho cô biết bất cứ điều gì cả.
Nếu đã như thế thì cô tự mình đi tìm câu trả lời.
Tần Hoài An nhìn vào báo cáo giám định trước mặt.
“Cô Tần, cô muốn ra ngoài sao?”
Vệ sĩ canh cửa nhìn thấy Tần Hoài An đi ra cửa, vẻ mặt đột nhiên trở nên căng thẳng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Tần Hoài An gật đầu nói: “Tôi ở đây cả ngày ngột ngạt quá nên muốn ra ngoài đi dạo một chút. À đúng rồi, không phải bà Chử nằm viện sao? Tôi hầm canh cho bà ấy, muốn đi thăm bà ấy một chút.”
Nói xong, Tần Hoài An giơ cặp lồng giữ nhiệt cầm trên tay ra.
Người vệ sĩ nghe thấy cô muốn đi thăm bà Chử nên cũng không ngăn cản nữa.
“Cảm ơn anh.”
Tần Hoài An nói với vệ sĩ, sau đó đột nhiên chuyển chủ đề: “À mà, anh không cần báo cáo loại chuyện nhỏ này với Chử Chấn Phong đâu, nếu các người không yên tâm thì có thể phái một vài người tới bệnh viện với tôi. “
Nói như vậy thì chứng tỏ Chử Chấn Phong đã ra lệnh rằng tất cả mọi việc ở biệt thự phải được báo cáo cho anh. Vì vậy, ngay khi Tần Hoài An rời khỏi biệt thự, lập tức có người thông báo cho Chử Chấn Phong biết chỗ của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.