Chương trước
Chương sau
Nếu họ thực sự rơi xuống một hang động dưới biển, vì không thể chắc chắn độ sâu hiện tại, cũng như không thể phán đoán được độ dài của hang động, trong trường hợp không đủ dưỡng khí hoặc thể lực không đủ … thì họ sẽ chết đuối trong nước mắt.
Tần Hoài An quay đầu nhìn vết thương trên người Liễu Thanh Phong Phong, trong lòng không khỏi lo lắng.
Liễu Thanh Phong dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nắm lấy tay cô, cười hờ hững, “Không quan trọng, nếu đã tìm được đường ra thì có nghĩa là có hy vọng sống.”
Anh quay mặt về phía Tần Hoài An, cuối đầu nghiêm trọng nhìn cô rồi nghiêm túc nói: “Em có thể đồng ý làm bạn gái của anh là anh đã rất mãn nguyện rồi. Sau này em không cần phải quan tâm đến anh nữa, cũng đừng quay đầu nhìn lại. Em chỉ cần có để tiếp tục bơi về phía trước là được rồi. “
Tần Hoài An mắp máy môi, “Liễu Thanh Phong…” . Ngôn Tình Sắc
Vừa mở miệng nói đã bị anh ta bất ngờ bị ôm chặt.
Giọng nói trầm và nhỏ của Liễu Thanh Phong từ trên đỉnh đầu cô truyền đến, “Anh chỉ muốn em sống thật tốt, được không?”
Nhiệt độ nóng hỗi của anh ta xuyên qua quần áo hơi ẩm ướt của cô.
Dưới đáy hang động ngột ngạt này, lồng ngực của hai người áp sát vào nhau, gần đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.
Cuối cùng, Tần Hoài An đã đưa ra quyết định.
“Hiện tại đừng đi, khi thân thể khôi phục, chúng ta cùng nhau rời đi!”
Cô tự tin nhìn anh ta và nói một cách dứt khoát.
Liễu Thanh Phong lúc này mới sửng sốt, sau đó nhíu mày nói: “Chuyện này làm sao có thể được? Ở dưới đây không có một cái gì cả, nếu em chậm trễ một ngày chính là đang chờ chết “Ai nói là không có cái gì cả?” Tần Hoài An chỉ vào đầm nước, “Trong đầm nước này tôm cá rất nhiều, tôi đi bắt cho anh một ít để snh khôi phục sức lực.”
Nói xong, cô rút khỏi vòng tay của Liễu Thanh Phong.
Giữa đầm nước sâu không thấy được đáy nhưng bên mép lại rất nông.
Lâu lâu, cá bơi đến thành đầm.
Tần Hoài An nhặt một tảng đá có kích thước phù hợp, đứng bên đầm nước, cẩn thận quan sát đàn cá trong nước, sau đó phát hiện thời cơ mà nện tảng đá xuống.
Liễu Thanh Phong nghĩ rằng cô chỉ là nói mà thôi, cho đến khi Tần Hoài An bước đến trước mặt anh ta với hai con cá vừa ném trúng được.
*“Em…còn biết làm cái này?” Liễu Thanh Phong kinh ngạc nhìn cô.
Thực ra, là lính đặc công, đương nhiên anh ta sẽ biết cá. Chỉ là vết thương trên người quá nghiêm trọng, thực lực không đủ.
Nhưng anh không ngờ rằng Tần Hoài An một người phụ nữ yếu đuối cũng sẽ làm được như vậy.
Trong lòng anh ta càng ngày càng trân trọng cô.
Tần Hoài An đặt hai con cá nhỏ lên phiến đá sạch sẽ, gật đầu nói: “Lúc trước tôi đã từng sống ở quê, khi còn bé nghịch ngợm, tôi thường ra sông bắt cá như thế này, mỗi lần như vậy tôi đều trở về với ống quần ướt sũng, toàn bị bà giáo huấn cho một trận. “
Nhắc đến chuyện khi còn bé, Tần Hoài An không khỏi nghĩ đến người bà đã khuất của mình, trong lòng có chút buồn đau.
Cô nói, “Tôi sẽ đi bắt thêm một ít nữa.”
Liễu Thanh Phong nhìn người phụ nữ trở lại đầm nước bắt cá, anh mím môi.
Ai nói trong lòng của Tần Hoài An không có anh?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.