Chương trước
Chương sau
Là thời điểm tốt nhát để rời đi.
Tần Hoài An nhanh chóng thu dọn hành lý, không có nhiều đồ, một cái ba lô là đủ rồi, đa số đều là đồ dùng của Thiên Nam.
Cô bám số điện thoại mà Tân Thịnh để lại, nói với ông ta kế hoạch của bản thân.
Bởi vì thái độ kiên quyết của Tần Hoài An, Tân Thịnh cũng không giữ được, chỉ khuyên họ, nhất định phải chú ý an toàn.
“Chú Tân, cảm ơn chu.”
Sau khi Tần Hoài An cảm ơn lần nữa, sau đó cúp điện thoại, mím khóe môi.
Chú Tân này, thật sự là một người tốt.
“Cô Tần, nếu cô rời đi bây giờ, có cần tôi thu xếp xe đưa cô đến bến tàu không?” Người hầu chăm sóc hai mẹ con Tần Hoài An hỏi.
Khoé môi Tần Hoài An hơi cong lên: “Vậy thì quá tốt rồi.”
Sau khi trải qua sự cố taxi lần trước, cô thực sự lo lắng khi đón taxi ở bên ngoài.
Nhưng nếu là xe của Nhà họ Tân, chắc chắn đáng tin hơn nhiều.
Người hầu gật đầu, nhanh chóng đi sắp xếp xe.
Tần Hoài An nhìn thời gian, khẽ nhíu mày.
Tân Bảo Nga vẫn chưa mang kim bạc trở lại, nhưng Nhà họ Tân đã sắp xếp xe rồi, có thể sẵn sàng lên đường.
Thiên Nam vừa nhìn sắc mặt của Tần Hoài An, dường như biết cô đang lo lắng điều gì, nói: “Mami, dì Tân khi nào mới trở lại, kim bạc của bà vẫn còn trong tay của dì ấy.”
“Đừng lo lắng, mami gọi cho dì ấy để hỏi xem.”
Tần Hoài An xoa đầu cậu bé, lấy điện thoại di động ra bắm số của Tân Bảo Nga.
Điện thoại được kết nối, biết được rằng Tân Bảo Nga mới từ bệnh viện ra và đang chuẩn bị đến tìm cô.
Tần Hoài An suy nghĩ một chút, sau đó hẹn cô ta gặp mặt ở một địa điểm cả hai đã thỏa hiệp.
Tân Hoài An vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy Tần Hoài An muốn mang cậu bé rời đi, có điều cô ta không nói gì, chỉ gật đầu đáp: “Được, vậy lát nữa gặp mặt tôi trả lại cô kim bạc.”
Tần Hoài An cúp điện thoại, sau đó mới dắt cậu bé lên xe, báo địa chỉ cho tài xế.
Mười lăm phút sau.
Tân Bảo Nga xuống xe, nhanh chóng bước về phía mẹ con Tần Hoài An đang đợi sẵn ở bên đường.
“Đây là kim bạc cô cho tôi mượn, thật sự rất cảm ơn cô. Phương pháp cô nói rất hiệu quả, dì Liễu bây giờ đã không còn chuyện gì rồi.”
Cô ta lấy cây kim bạc trong túi ra đưa cho Tần Hoài An, đồng thời cảm ơn cô.
Tần Hoài An gật đầu, cất kim bạc đi.
Sau đó cô nói: “Bà Chử đã qua cơn nguy kịch, chất độc còn lại trong người, chỉ cần tiếp tục uống theo đơn thuốc tôi kê trước đó, một tháng sau sẽ khỏi hoàn toàn.”
“Được.” Tân Bảo Nga đáp lại, có chút nghi ngờ: “Thấy cô cũng quan tâm đến tình trạng của dì Liễu, tại sao lại muốn rời đi?”
“Đây là hai chuyện khác nhau.” Tần Hoài An bát lực lắc đầu, nói: “Tôi là bác sĩ, không thể thấy chết không cứu.
“Không sai, bác sĩ cứu người là trách nhiệm trời ban của chúng ta.” Tân Bảo Nga gật đầu đồng ý.
Tần Hoài An mím môi, không nói gì cả.
“Chúng tôi còn phải đến bến tàu, muộn rồi sẽ không thể bắt kịp chuyến phà gần nhất nữa.”
Cô chào tạm biệt Tân Bảo Nga rồi đưa Thiên Nam rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.