Chương trước
Chương sau
Nói xong, nhịn không được bắt đầu ho, lòng bàn tay lốm đốm vết máu.
Bà đưa đôi mắt tức giận lên nhìn Liễu Thanh Phong: “Bây giờ con vẫn muốn đi tìm Tần Hoài An phải không?
Liễu Thanh Phong: “…”
Nhìn Liễu Thanh Phong rời khỏi phòng bệnh, Tân Bảo Nga thu lại ánh mắt khổ sở, nhẹ nhàng thở dài, thờ ơ nói: “Dì Liễu à, thực ra dì không cần ép anh Thanh Phong đâu.”
*Dì không ép nó chặt đến vậy, thì nó sớm từ hôn đi tìm mẹ con Tần Hoài An rồi.” Liễu Giai Tâm nghiêm giọng nói.
Lời này khiến Tân Bảo Nga không thể phản bác được.
Liễu Giai Tâm nhìn cô ta, nói một cách thành khẩn: “Con cái đứa bé này, cái tính đúng là thờ ơ quá đi, không muốn đi tranh giành cái gì hết. Thực ra dì nhìn ra được, con rất thích Thanh Phong, dì sẽ ủng hộ con.
Một mặt, bà ấy đúng thật có chút cảm tình với Tân Bảo Nga.
Mặt khác, thực ra trong lòng Liễu Giai Tâm cũng có lo lắng riêng của bà…
Nếu như Tần Hoài An và Thanh Phong đến với nhau, Chấn Phong nhất định sẽ không chịu buông tay, đến lúc đó giữa ba người phải giải quyết làm sao đây.
Bà ấy tuyệt đối sẽ không đứng nhìn để tình trạng đó diễn ra.
Tân Bảo Nga hạ mắt xuống, nhẹ giọng “dạ” một tiếng.
Một lát sau, Tân Thịnh cũng tới thăm Liễu Giai Tâm.
“Bà Chử, nhìn thấy tình trạng của bà tốt lên nhiều rồi, đúng là khiến cho người khác cảm thấy yên tâm.”
*Đều là công sức của Bảo Nga.” Liễu Giai Tâm nói.
Nghe vậy, Tân Thịnh cũng nhìn Tân Bảo Nga với ánh mắt khen ngợi, nói: “Làm tốt lắm.”
Tân Bảo Nga nghe thấy lời này, nở một nụ cười hiếm thấy.
“Cảm ơn bố.”
Từ trước đến nay bố là một người nghiêm khắc, có thể lấy được lời khen từ miệng ông ấy thật không dễ.
Có thể thầy rằng lần này thể hiện của bản thân mình đúng là không tôi.
Chỉ có điều tờ giấy kia… cũng phải tiêu huỷ nó đi sớm nhất có thể mới được.
Tân Bảo Nga thầm suy nghĩ trong lòng, chỉ nghe giọng nói trầm thấp thâm sâu của Tân Thịnh tiếp tục vang lên: “Bố định qua chỗ mẹ con xem một chút, sau đó phải về lại quân đội ngay. Con tạm thời cứ ở lại đây tiếp tục chăm sóc cho bà Chử tới khi nào bà ấy khỏi hẳn xuất viện đi.”
Tân Bảo Nga vội vàng nhận lệnh, nói: “Vâng, đợi bà Chử khỏi hoàn toàn con sẽ tới thăm mẹ.”
“Ừm.”
Tân Thịnh không nói gì nữa, lại nói với Liễu Giai Tâm thêm máy câu nữa, rồi nhanh chóng nhẹ nhàng rời đi.
Bên ngoài phòng bệnh, Chử Gia Mỹ nhìn Tân Thịnh đi xa, rồi lại âm thầm nhìn vào trong phòng bệnh.
Cô ta cắn môi nhưng không đi vào mà im lặng rời đi.
Trong phòng làm việc của chủ tịch Chử thị.
Vệ Nam bỏ tài liệu tới trước mặt Chử Chấn Phong, thấp giọng nói: “Anh Chử, đã sắp xếp xong dựa theo những gì anh dặn rồi. Hiện giờ tất cả cổ phiếu của các công ty con của chúng ta đều rớt giá xuống mức thấp kỉ lục rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.