Tần Hoài An nhìn xuống để che giấu sự kinh ngạc trong ánh mắt, tiếp tục nói. Cô đem chuyện của mình cùng Liễu Thanh Phong kể xong rồi vờ như tùy ý nói: “Căn bệnh do vi rút gây ra này hiện nay đã có biện pháp phòng chống, các nghiên cứu về loại thuốc điều trị cũng có những đột phá mới, vắc xin cũng sẽ nhanh chóng được sản xuất ra nên tình huống sau này chắc sẽ chuyền biến tốt đẹp hơn thôi.”
Tân Thịnh nhíu mày, hơi lắc đầu: “Căn bệnh này ngày một biến đổi, cho đến tận bây giờ thì tình hình dịch bệnh ở phương Tây vẫn cực kỳ nghiêm trọng như trước.”
Tần Hoài An đang muốn nói thêm thì xe chợt dừng lại.
Chú Dương nói: “Ông Tân, chúng ta đền biệt thự rồi.”
Tân Thịnh trước tiên đẩy mở cửa xe ra rồi đạp từng bước chân vững vàng kiên định bước xuống xe.
Sau đó ông ta ra hiệu cho Tần Hoài An: “Xuống xe đi.”
Tần Hoài An đáp lại một tiếng nhưng nhìn qua Thiên Nam đang ngồi giữa ghế tựa nhắm mắt ngủ thì cô lại có chút khó xử.
Cậu bé ngủ thật sự rất say, ngay cả chỗ xuống xe cũng bị chặn lại hết.
Tân Thịnh thấy thế đột nhiên cười lớn, sau đó lại khom người chui vào trong xe đem Thiên Nam bề lên.
Ông ta ngày ngày đều rèn luyện đôi cánh tay của mình rắn chắc khỏe khoắn nên ôm cậu bé rất vững vàng, một chút cũng không làm cậu bé thức giấc.
Tần Hoài An kinh ngạc nhìn ông ta.
Còn Tân Thịnh thì chỉ nhìn cô một cái rồi bế cậu bé ra khỏi xe.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ho-yeu-cua-tong-tai/1164996/chuong-668.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.