Hàn Âu Dương bước từ trong văn phòng ra, không nói một câu nào mà đi thẳng vào thang máy.
Khi cửa thang máy đóng lại che chắn tầm nhìn của bên ngoài, anh ta đột nhiên đắm một đắm thật mạnh vào cửa thang máy, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Đến khi cửa thang máy mở ra lần nữa, anh ta mới bỏ nắm đắm xuống, xoa xoa giữa trán, khôi phục vẻ mặt bình thường rồi mới đi vào bãi đỗ xe.
Ở góc khuất tầm nhìn nhất của bãi đỗ xe có một chiếc ô tô màu đen đang lóe sáng.
Hàn Âu Dương lập tức đi thẳng tới chiếc xe đó, mở cửa sau của xe và ngồi vào bên trong.
Đã có một người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau từ trước.
Thông qua ánh đèn mờ ảo, không thể thấy rõ khuôn mặt người kia, chỉ lờ mờ thấy được đường nét khuôn mặt người này vừa thần bí vừa lạnh lùng.
Khi Hàn Âu Dương ngồi vào trong xe, đôi mắt lạnh lùng như băng tuyết của người bên cạnh đã nhìn vào người anh ta ngay lập tức.
Người đàn ông đó dường như nhận thấy cảm xúc của anh ta đang không vui nên nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra rồi 2”
“Hàn Lệ Thu muốn tôi ra tay giết hai người.” Hàn Âu Dương cúi đầu, cố gắng đè nén cảm xúc xuống để trả lời.
“Cái gì?” Người đàn ông cảm thầy hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra, tiếp tục hỏi: “Cô ta phát hiện ra anh rồi hả?”
*Ừ.” Hàn Âu Dương trầm giọng đáp: “Cô ta nói sẽ đưa Khôn Trung Lâm và Tang Đường về.”
“Vậy thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ho-yeu-cua-tong-tai/1164967/chuong-639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.