Chương trước
Chương sau
Dù sao…
Khi anh nhận ra tình cảm của mình.
Khi Tân Hoài An một lần nữa xuất hiện.
Khi cô sống sót trở về… anh đã muốn làm như vậy!
Tân Hoài An mặc một chiếc áo len ngắn tay đơn giản cùng với một chiếc quần dài màu be.
Bị Chử Chấn Phong đè mạnh như vậy, cô gần như không có sức phản kháng.
Anh dùng bàn tay to kéo xuống một cách thản nhiên, áo khoác của cô bị rơi xuống một nửa.
Bờ vai óng ả trắng nõn như dao vậy, để lộ ra khung xương tuyệt đẹp rồi lan đến xương quai xanh tinh xảo.
Nâng tầm mắt ra xa hơn chính là chiếc cổ dài như là thiên nga trắng của cô. Cái cằm nhỏ nhắn ngẩng cao để lộ ra sự bướng bỉnh và kiêu ngạo.
Bởi vì tức giận nên mặt cô đỏ bừng, làm gương mặt vốn lạnh lùng tao nhã tăng thêm vẻ tức giận.
Lúc này, ngôi mắt sáng ngời đó đang rực lửa, tức giận nhìn anh chằm chằm.
Chử Chấn Phong sửng sốt, đột nhiên nhếch môi lên, đè thấp giọng, nói với chất giọng trầm thấp: “Tôi luôn nghĩ lần đầu tiên của chúng ta xảy ra như thế nào. Có lẽ, hôm nay có thể hồi tưởng lại”
Vừa dứt lời, động tác của anh càng to gan hơn. Cố ý va chạm vào cô thông qua lớp quần áo.
Con ngươi của Tân Hoài An bỗng co lại, xấu hổ không thôi.
Cô không nhịn được mà mắng chửi: “Chử Chấn Phong, anh là đồ khốn. Biết thế tôi không nên cứu anh! Không nên chữa trị cho anht” Để tên cầm thú này làm thái giám cả đời đi!
Chử Chấn Phong nghe thấy vậy, độ cong của khóe môi càng sâu, đột nhiên nói: “Cuối cùng cô cũng thừa nhận”
Anh rút bàn tay ra khỏi người cô, nắm lấy cằm cô và thích thú nói: “Tôi biết người chữa trị cho tôi trong phòng phẫu thuật là cô mà. Không phải Trương Nhược Phi mà là cô.”
Anh hơi khựng lại rồi ghé sát vào người cô, tỏa hơi thở nóng bóng lên mặt cô, chậm rãi phun ra một câu: “Tôi nhận ra kim châm của cô” Tân Hoài An giật mình.
Anh mà không nói thì cô cũng không thể nhớ ra.
Tân Hoài An liếc nhìn cái gối ở bên cạnh, ánh mắt lại rơi xuống mặt của Chử Chấn Phong, trong lòng đột nhiên bình tính lại.
Cô nhếch môi, hào phóng thừa nhận: “Đúng, chính là tôi.” Khi Chử Chấn Phong nhìn thấy cô đột nhiên mỉm cười, trong lòng trào dâng một cảm giác kỳ lạ.
Tân Hoài An bình tĩnh nhìn anh, nói: “Nếu có thể quay lại lúc chữa trị cho anh, cũng có thể tôi sẽ lại phế anh. Bây giờ anh mau bò dậy cho tôi thì tôi còn có thể cho anh một cơ hội.” Chử Chấn Phong theo bản năng nhìn xuống.
Anh nhanh chóng kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, gạt bỏ lời nói của cô đi.
Đùa gì vậy, bây giờ anh đang mạnh mẽ đè cô ở dưới thân mình.
Với sức mạnh yếu ớt đó của cô còn không thoát được, chứ ở đó mà phản kháng?
“Ồ? Nếu tôi không dậy thì sao?” Chử Chấn Phong nhẹ giọng nói.
Như thể cố tình khiêu khích, anh buông cằm cô ra và chậm rãi trượt xuống cổ của cô.
Đầu ngón tay ấm áp lướt qua làn da lạnh lẽo của Tân Hoài An.
Tự tìm cái chết.
Tân Hoài An cố gắng bỏ qua sự run rẩy do đầu ngón tay của anh mang lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Khi bàn tay Chử Chấn Phong định tiếp tục đi xuống, cô nhanh chóng rút một kim châm từ dưới gối ra và đâm mạnh vào khớp tay của anh.
Tay Chử Chấn Phong giật giật, đột nhiên không thể động đậy.
“Cô…’’
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.