Chương trước
Chương sau
Đi được một một đoạn, cô ta dừng lại nói: “Tôi quên một vài thứ, Tân Hoài An, cô đi trước đi” Tân Hoài An gật đầu, cùng với vệ sĩ đưa Thiên Nam về phòng Chử Chấn Phong.
Tân Bảo Nga tiếp tục quan sát bọn họ bước đi.
Dì Bình nghi ngờ hỏi: “Cô tư, còn đồ gì muốn lấy vậy?”
“Không, tôi chỉ là đang nghĩ về chiếc ví của Tân Hoài An…” Vẻ mặt Tân Bảo Nga hiện lên suy nghĩ sâu xa.
Dì Bình cũng nhanh chóng nói: “Đúng, chiếc ví đó, tôi nhớ lúc trước tôi giúp cho bà chủ sắp xếp hành lý, dường như đã nhìn thấy một cái giống như thế, chẳng lẽ Tân Hoài An và đứa trẻ mà bà chủ bị mất năm đó có quan hệ.
Tân Bảo Nga liếc nhìn bà ta, tràn đầy suy nghĩ.
“Tóm lại, phải để ý chuyện này một chút” Chủ tớ hai người tạm thời đặt chuyện đó sang một bên, khôi phục lại dáng vẻ bình thường mà tiếp tục đi về phía trước.
Dì Bình nói: “Cô tư, lần này bà Chử đặc biệt nhờ cô đến chăm sóc cho cậu Liễu, là một chuyện tốt, cô cũng có thể nhân cơ hội này vun đắp tình cảm với cậu Liễu.”
Tân Bảo Nga cười nhẹ, điềm đạm nói: “Không cần, tôi chỉ hy vọng vết thương của anh ấy có thể nhanh chóng chữa khỏi càng sớm càng tốt”
Dì Bình nhìn cô ta cởi mở như vậy, không thể không thuyết phục nói: “Cô tư, cậu Liễu hủy bỏ hôn ước chỉ là nhất thời kích động, dù sao thì cậu ấy cũng thường xuyên ở trong quân đội nên biết rất ít vê cô. Đợi sau này hai người ở với nhau lâu rồi, cậu ấy tự nhiên sẽ thay đổi ý định. Cô tư, cô đừng bao giờ từ bỏ”
Tân Bảo Nga nghe vậy cau mày, lạnh lùng nói: “Dì Bình, bà nói nhiều quá rồi” Dì Bình giật mình, lúc này mới phát hiện, đôi mắt cô ta sáng suốt kiên định, đây là dáng vẻ buồn rầu âm u?
Dì Bình đột nhiên hiểu ra, lập tức im miệng.
Tân Bảo Nga đưa dì Bình đến phòng bệnh của Liễu Thanh Phong, nói rõ ý định.
Liễu Thanh Phong nghe bác của mình bảo bọn họ tới, cũng biết bác có dụng ý gì.
Ngay lập tức trong lòng anh ta cảm thấy chán ghét, không khách sáo mà đuổi khách: “Chỗ anh không cần người chăm sóc, hai người đi đi”
Dì Bình vội nói: “Cậu Liễu, cậu bị thương nặng như thế, cô tư nhà chúng tôi có ý tốt đến chăm sóc, dù sao thì cô ấy cũng là…”
Tân Bảo Nga kịp thời đỡ lấy, ngắt lời bà ta, nhàn nhạt nói: “Dì Bình, bà ra ngoài đi” Dì Bình gật đầu, tạm thời né tránh.
Tân Bảo Nga ung dung bước đến nhìn Liễu Thanh Phong, vẻ mặt điềm tĩnh nói: “Anh Thanh Phong, bố em đã nói cho em về quyết định hủy hôn của anh” Liễu Thanh Phong ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn cô ta, phục cánh tay” Sau khi Liễu Thanh Phong biết thái độ của Tân Bảo Nga, anh ta suy nghĩ lại, cuối cùng đồng ý giữ cô ta lại.
Ở phòng bệnh đối diện.
Chử Chấn Phong nhìn Tân Hoài An đưa Thiên Nam vào, lập tức vẫy tay, giọng nói cực kỳ ấm áp: “Con trai, lại đây” Thiên Nam đứng sau lưng Tân Hoài An, cau mày nhìn anh.
Tân Hoài An châm chọc nhìn người đàn ông đang gặp trục trặc kia.
Chỉ có vậy mà muốn giành lấy con trai của cô?
Thiên Nam không quan tâm đến anh.
Cô tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ mang Thiên Nam đi cùng” Hiện tại thân thể của Thiên Nam đã bình phục, không thể để thằng bé ngủ một mình ở phòng bệnh, Tân Hoài An cũng không yên tâm.
Mà cô vẫn còn phải cân nhắc, nếu Thiên Nam ở đây cũng không sợ sự tàn bạo của Chử Chấn Phong.
Ánh mắt Chử Chấn Phong sâu thảm nhìn Tân Hoài An, giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô trong nháy mắt.
Anh cười lạnh trong lòng nói: “Được, từ lâu tôi đã muốn một nhà ba người chung sống hạnh phúc hòa thuận vui vẻ rồi”
Vẻ mặt Tân Hoài An lạnh lùng: “Ai muốn cùng một nhà ba người với anh chứ!” Mắng anh xong, cô đưa Thiên Nam ngồi lên giường, sau đó cất quần áo của thằng bé vào tủ. Không có chỗ để cất chiếc ví, cô tiện tay nhét vào túi áo của Thiên Nam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.