Chương trước
Chương sau
Liễu Thanh Phong không khỏi nâng lên mi mắt: “Ừ” Thấy vậy, Tân Bảo Nga khó nén được thất vọng mà rời đi.

Vệ Nam dẫn Vương Thanh Hà tới trước mặt Chử Chấn Phong.

Lúc này trên mặt Vương Thanh Hà trải đầy bi thương và đau buồn khiến cho người khác chỉ cần liếc mắt nhìn cũng không nhịn được xúc động.

Chỉ là không biết ở giữa đó có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả.

Dù sao thì mẹ cô ta qua đời, cũng là đả kích rất lớn đối với cô ta.

Còn cô ta cũng đã bôn ba ở làng giải trí nhiều năm, cũng rành nhất khi nào nên diễn hay là diễn kỹ xảo gì để có thể lấy được sự đồng tình.

Trước khi tới đây, Vương Thanh Hà đã nghĩ xong một tràng giải thích.

Chỉ là cô ta không nghĩ tới, Tân Hoài An sẽ ở chỗ này.

Cô ta kinh ngạc nhìn Tân Hoài Thư đang ngồi bên cạnh giường ngủ của Chử Chấn Phong, không kiềm được sự ngạc nhiên mà chĩa về phía cô nói: “Cô đầu độc anh Chử, không phải nên bị đưa đến cục cảnh sát sao?”

“Là tôi bảo cô ấy ở lại nơi này” Chử Chấn Phong thờ ơ nói.

Vương Thanh Hà ngạc nhiên lẫn khó hiểu nhìn anh.

Lúc này, Chử Chấn Phong lên tiếng dặn dò Vệ Nam: “Trừ Tân Hoài An ra, mấy người đều ra ngoài đi” Vệ Nam đột nhiên cảm thấy có hơi tủi thân.

Dù gì cậu ta cũng là thân tín của anh Chử, sao anh Chử có thể đuổi cậu ta ra mà giữ lại Tàn Hoài An chứ?

Vệ Nam nhìn Tân Hoài An, dưới ánh mắt cảnh cáo của cậu chủ nhà mình thì ngoan ngoãn dẫn người đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh, chỉ còn lại Chử Chấn Phong, Tân Hoài An và Vương Thanh Hà.
Lúc này Chử Chấn Phong dù gấp nhưng vẫn thản nhiên Ó lẹ cô Trương Mỹ Văn, hai lần muốn giết Tân Hoài An. Cô có biết chuyện này không?” “Hai lần?” Vương Thanh Hà kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn đượm vẻ u buồn. Tân Hoài An xem thường, lạnh lùng nói: “Vương Thanh Hà, từ trước đến giờ mẹ con hai người đều là một lòng, chuyện bà †a làm đừng nói là cô không biết đấy!” “Tôi, tôi thật sự không biết!” Vương Thanh Hà bật thốt lên, theo bản năng nhìn Chử Chấn Phong giải thích: “Từ trước đến nay mẹ tôi cũng không hay quản chuyện trong nhà, thú vui lớn nhất mỗi ngày là đánh vài ván bài với chị em. Tôi trước giờ chưa từng nghĩ đến, bà ấy sẽ làm ra chuyện này” kết hôn với cô nữa” Vương Thanh Hà dừng khóc thút thít, lấy hai tay ra, khuôn mặt viết đây nước mắt tủi thân nhìn anh.

“Chấn Phong, những chuyện này đều là mẹ em làm, em vốn dĩ không biết mà… em một lòng yêu anh, xin anh đừng giải trừ hôn ước được không?” Chân mày Tân Hoài An nhăn lại.

Chử Chấn Phong không hề lay chuyển, nói: “Cô không biết chuyện bà ta làm thì cũng biết chuyện chính mình làm mà phải không? Ba năm trước, cô bảo tên đàn ông Tiêu Mạnh Lương hãm hại Tân Hoài An..” Cả người Vương Thanh Hà cứng đờ như bị sét đánh, trên mặt mất đi diễn xuất.

Chử Chấn Phong thờ ơ nhìn cô ta: “Mặc dù Tiêu Mạnh Lương đã chết nhưng không có nghĩa là cái gì tôi cũng không biết. Tài khoản giao dịch của cô và anh ta, cô có thể giải thích rõ không?” Một chữ cuối cùng của anh nói xuống, Vương Thanh Hà bỗng nhiên lùi về một bước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.