Chương trước
Chương sau
Nghề nghiệp của anh ta đặc biệt, sau này… không biết có thể ảnh hưởng hay không.
Đối với vài người mà nói thì tay chính là sinh mạng thứ hai.
Ví dụ như cô, lúc trước vai trái bị thương vẫn chưa khôi phục, đến hiện tại tay vẫn không có cách nào di chuyển bình thường. Nếu như là tổn thương tay phải, vậy có thể sau này cô không thể cầm dao giải phẫu được nữa.
Ước mơ làm bác sĩ cũng kết thúc.
Không biết cánh tay của Liễu Thanh Phong có nghiêm trọng không, cần phải đi bệnh viện chụp X-quang mới biết được tình hình.
Bây giờ Tân Hoài An cũng không làm được cái gì mà chỉ có thể giúp anh ta cầm máu trước.
Cũng may, hai chiếc xe cứu thương rất nhanh đã đến.
Một chiếc đón Liễu Thanh Phong và Tân Hoài An, một chiếc khác đương nhiên là đón Trương Mỹ Văn.
Tân Hoài An không để ý tình huống của Trương Mỹ Văn, bây giờ cô cũng không quan tâm đến những thứ kia nữa.
Xe cứu thương đưa thẳng hai người đến phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố.
Mà ở bên kia, trong phòng cấp cứu của bệnh viện Phúc Khang, Chử Chấn Phong cũng đang tiến hành cấp cứu.
Chử Hoài Sơn lo lắng ở bên ngoài phòng cấp cứu, chú ý gắt gao với kết quả cấp cứu.
Lúc này, lại nghe tin Liễu Thanh Phong xảy ra tai nạn ô tô.
“Sao hôm nay từng người một lại xảy ra chuyện vậy?” Chử Hoài Sơn không biết Liễu Thanh Phong và Tân Hoài An ở chung với nhau, chỉ là chợt nghe tin tức này, gấp đến độ giậm chân.
Một người là con ruột ông ấy nhớ mong, một người là đứa cháu mà ông ấy chăm sóc lớn lên, ai cũng không thể mặc kệ.
Nhưng cho dù nói thế nào, con ruột vẫn quan trọng hơn cháu một chút.
Chử Hoài Sơn đấu tranh một phen, vứt chuyện một bên cho Vệ Nam: “Cậu nhanh đi qua đó xem thử tình hình của Thanh Phong, nói cho bọn họ toàn lực cứu chữa cho tôi, tuyệt đối không thể để Thanh Phong xảy ra chuyện!”
Vệ Nam không yên tâm nhìn phòng cấp cứu đóng chặt cửa, cũng lo lắng cho tình hình cậu chủ nhà mình.
Nhưng không còn cách nào khác, Chử Hoài Sơn lên tiếng, cậu ta chỉ có thể gật đầu: “Vâng!” Sau đó bước nhanh rời đi.
Vệ Nam chạy tới bệnh viện thành phố mới phát hiện ra Tân Hoài An cũng ở đây.
Sau khi ngạc nhiên, cậu ta mới lạnh mặt xuống, hỏi: “Cô Tân, cậu chủ Liễu bị thương, chẳng lẽ cũng có liên quan tới cô sao?” Một chữ “cũng” đã biểu đạt ra giờ phút này cậu ta đang bất mãn với Tân Hoài An.
Nghĩ đến anh Chử bị Tân Hoài An Hải Lam ra như, sao vẻ mặt cậu ta có thể tốt được chứ?
Tân Hoài An không có cách nào vì mình cãi lại mà chỉ gật đầu rồi kể lại đúng sự thật cho cậu ta.
“Liễu Thanh Phong muốn đưa tôi đến bệnh viện xem Thiên Nam, xe của chúng tôi và Trương Mỹ Văn đụng nhau trên đường đến” Cô nói sơ lược rồi bổ sung một câu: “Là Trương Mỹ Văn cố ý” Mặt Vệ Nam đấy sự ngạc nhiên: “Mẹ của cô Thanh Hà?
Sao bà ấy phải hại hai người chứ?” Hơn nữa lúc nãy cậu ta cũng mới vừa biết, Trương Mỹ Văn cũng ở bên trong phòng cấp cứu bên cạnh, cậu ta còn do dự có nên báo cho Vương Thanh Hà hay không.
“Chẳng lẽ cậu không biết?” Tân Hoài An nhíu mày, nói: “Chính là bà ta đẩy mẹ con chúng tôi xuống vách đá, còn nói là ý của Chử Chấn Phong” Vệ An đột nhiên bị sốc.
Nhưng Tần Hoài An vẫn không thèm để ý đến phản ứng của cậu ta mà hỏi: “Vệ Nam, Liễu Thanh Phong nói Thiên Nam vẫn còn sống, có phải là thật không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.