Chương trước
Chương sau
Ánh mắt của khách khứa nhìn Tân Hoài An thêm sự tìm tòi nghiên cứu.
Giữa Tân Hoài An và anh Chử, chẳng lẽ còn có bí mật gì đó không muốn người khác biết sao?
Nghe lúc nãy cô ấy nói, hình như anh Chử đã làm chuyện hãm hại người ta trước?
Tần Hoài An không có tâm trạng nào để ý đến ánh nhìn của mọi người xung quanh, cô chỉ kiên định nhìn bà Chử, chờ bà ấy nói.
“Tôi không thể để cho cô đi được” Liễu Giai Tâm nắm chặt tay, không hề bị thuyết phục nói.
Nghe vậy, Liễu Thanh Phong nói: “Bác, nếu như vậy con cứ dứt khoát đưa Tân Hoài An đi bệnh viện xem tình hình của anh họi”
“Thanh Phong, con đứng lại đó cho bác…” Liễu Thanh Phong dắt Tân Hoài An ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến sự cản trở của Liễu Giai Tâm.
Mắt thấy bóng hai người họ nhanh bóng biến mất khỏi đại sảnh, Liễu Giai Tâm căn răng nhưng lại không thể đuổi theo hai người đưa về.
Lúc này, Tân Bảo Nga không chịu đựng được nữa mới chậm rãi lên tiếng, vẻ mặt có hơi khó coi.
“Dì Liễu, anh Thanh Phong và Tân Hoài An… có quan hệ như thế nào?” Liễu Giai Tâm áy náy nhìn cô ta, cam kết: “Thanh Phong nặng chữ nghĩa, nghe nói ở nước ngoài lúc cậu ấy thi hành nhiệm vụ đã được Tân Hoài An cứu mạng. Con yên tâm, cậu ấy chỉ là báo đáp ơn vì Tân Hoài An đã từng là ân nhân cứu mạng thôi. Hôn ước của các con… trong lòng dì hiểu rõ”
Tân Bảo Nga gật đầu, đảo mắt liếc nhìn phòng khách vắng vẻ như có điều suy nghĩ.
Trương Mỹ Văn núp ở phía sau đám người.
Lúc nãy nhìn thấy Tân Hoài An vén khăn đầu cô dâu lên, xém chút nữa đã hù chết bà ta. Bà ta rất sợ Tân Hoài An nói ra chuyện trên vách đá ngày đó cho nên đã núp đi trước tiên.
Thật may, Tân Hoài An chỉ lo tìm Chử Chấn Phong báo thù, không để ý tới bà ta.
Lúc này thấy Tân Hoài An và Liễu Thanh Phong rời đi đến bệnh viện. Trương Mỹ Văn cũng không trốn được nữa.
Bà ta biết, nếu Tân Hoài An sống sót trở về thì những gì mình làm ra chắc chắn sẽ bị tra được.
Đến lúc đó, không phải chỉ một mình bà ta mà ngay cả con gái bà ta, nhà họ Vương của bà ta nhất định sẽ xảy ra chuyện không may!
Chỉ có một cách duy nhất.
Đó chính là nhân lúc mọi chuyện còn chưa tra rõ, giết chết Tân Hoài An!
Đúng, Tân Hoài An phải chết ngay lập tức!
Trương Mỹ Văn nhìn chằm chằm vào hai bóng hình đã đi xa, cũng nhanh chóng đi theo lên.
Trong xe.
Tân Hoài An nắm chặt dây an toàn trong ngực, miệng không ngừng thúc giục: “Nhanh một chút!” Cô rất mong gặp được con trai của mình.
Liễu Thanh Phong cũng hiểu tâm trạng nôn nóng của cô, chỉ là trên đường nhiều xe vì lý do an toàn nên anh ta không có khả năng tăng thêm tốc độ mà đi lên được.
“Tân Hoài An, tại sao cô nói Chử Chấn Phong sai người giết cô và Thiên Nam?” Sự nghỉ ngờ này, Liễu Thanh Phong vẫn luôn giấu trong lòng, lúc này hỏi tới, đúng lúc có thể làm dịu đi bớt tâm trạng nôn nóng của Tân Hoài An.
Tân Hoài An quay đầu nhìn anh ta, chân mày nhíu lại, nói: “Là Trương Mỹ Văn” Cô không muốn nhớ lại ngày mạo hiểm đó nên chỉ nói qua mấy câu với Liễu Thanh Phong về những chuyện đã xảy ra.
Liễu Thanh Phong là một người cực kỳ thông minh nên lập tức nắm được chỗ khả nghỉ.
“Nếu Chử Chấn Phong thật sự muốn giết mẹ con cô thì không cần phải khổ tâm như vậy, tôi thấy những lời Trương Mỹ Văn nói với cô chắc chắn là cố ý khiến cho cô hiểu lầm”
“Tôi không phải là chưa từng nghĩ đến khả năng này” Tân Hoài An nói mà khóe môi giật giật: “Chỉ là ba năm trước, anh †a sai người đuổi giết tôi. Sao tôi có thể tin tưởng anh ta nữa đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.