Chương trước
Chương sau
“Nhanh, gọi bác sĩ tới!” Tống Cẩn Dung run rẩy giữ cánh tay Chử Chấn Phong, cả khuông mặt đều là vẻ kinh hoàng.
Trong đại sảnh rối loạn không thôi.
Lúc này, một bóng người lảo đảo chạy vào.
Sau khi nhìn rõ tình cảnh hỗn loạn trong đại sảnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào trên người cô dâu.
“Cô ta không phải cô dâu, tôi mới là cô dâu ” Tiếng hét giận dữ đầy bén nhọn xuyên thấu cả đại sảnh.
Cô ta chỉ mặc một chiếc váy trễ, khuôn mặt lem luốc loang lổ, đi chân trần lao qua.
Mọi người quan sát kỹ lưỡng một hồi mới nhận ra cô ta.
“Đây không phải là cô dâu Vương Thanh Hà sao?”
“Cô ta là cô dâu, vậy người uống rượu giao bôi với cậu Chử là ai?” Ánh mắt nghi ngờ của tất cả mọi người khóa chặt trên người cô dâu kia.
“Con khốn nào dám giả mạo con gái tôi?!” Trương Mỹ Văn tức giận tiến lên, không nói hai lời bèn kéo khăn voan trùm đầu của cô dâu giả xuống.
Vương Thanh Hà muốn ngăn bà ta lại nhưng đã muộn.
Khuôn mặt nhợt nhạt mộc mạc của Tân Hoài An hiện ra trước mặt mọi người.
“Quỷ” Đột nhiên nhìn thấy mặt cô, Trương Mỹ Văn sợ hãi tới mức lùi ra sau và thét lên một tiếng.
Tân Hoài An chỉ lạnh lùng nhìn bà ta.
Tất cả mọi người cũng thấy phản ứng của Trương Mỹ Văn kỳ quái, nhưng cũng kinh ngạc giống bà ta, không ngờ cô dâu giả này lại là Tân Hoài An!
Nào có ai không biết quan hệ của cậu Chử và Tân Hoài An năm đó!
Đây là người tiền nhiệm giả mạo người đương nhiệm tới làm loạn đám cưới sao?
Người không biết chuyện tất nhiên sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng người nhà họ Chử lại vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tân Hoài An xuất hiện.
Không phải là không rõ tung tích của Tân Hoài An à? Sao đột nhiên cô lại xuất hiện ở đây?
“Tân Hoài An, y thuật của cô tốt như vậy, mau cứu Chấn Phong đi!” Lúc này Tống Cẩn Dung lại không nghĩ được nhiều như vậy, nhìn thấy Tân Hoài An, bà lập tức kích động cầu xin cô giúp đỡ.
Tân Hoài An đã cứu tính mạng bà hai lần nên bà tin tưởng cô vô điều kiện.
Nhưng Tân Hoài An nghe thấy lời bà nói thì lại chỉ thản nhiên xoay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt Chử Chấn Phong đang bị nỗi đau đớn giày vò và khế nở một nụ cười đầy lạnh lùng.
“Không còn gì phải nghi ngờ nữa, hôm nay Chử Chấn Phong sẽ phải chết.” Từng câu từng chữ lạnh lếo vô tình giống như tử thần thoát ra từ miệng cô khiến cho người khác không rét mà run.
Lúc này Tống Cẩn Dung mới ý thức được Tân Hoài An có gì đó không đúng, bà dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô, ngừng bước chân lại.
Liễu Giai Tâm đõ Chử Chấn Phong, dùng ánh mắt dò xét Tân Hoài An, trâm giọng hỏi: “Tân Hoài An, tại sao cô lại giả mạo Thanh Hà xuất hiện ở đây?” Tân Hoài An nắm chặt nắm đấm buông xuống bên người, cô biết, khuôn mặt mình bây giờ chắc chắn là trông rất ghê tởm.
Nhưng cô không quan tâm.
Cô nhìn về phía Liễu Giai Tâm, nói từng câu từng chữ: “Để báo thù cho con trai tôi, để cho Chử Chấn Phong phải… Chết!” Ý thức của Chử Chấn Phong đang càng ngày càng hỗn độn, nghe thấy cô nói thế, anh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tân Hoài An, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Tại sao…
Nhưng hiện tại cuống họng của anh đã bị thiêu đốt tới mức không nói nên lời.
Nếu không anh thật sự rất muốn biết, tại sao Tân Hoài An lại hận anh, hận không thể tự tay lấy mạng anh như thế?
Chắc chăn cô không biết, lúc phát hiện là cô, trong lòng anh vui mừng như thế nào…
Nhưng, bây giờ, cảm nhận được tính mạng mình sắp kết thúc, ngay cả cơ hội mở miệng nói chuyện cũng không có, anh làm gì còn có cơ hội nói cho cô những chuyện này chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.