Chương trước
Chương sau
Hai mẹ con vừa rỗi rãnh là lại nói chuyện một lát, Vương Thanh Hà nói: “Mẹ, mẹ không cần ở chỗ này trông chừng con đâu, mẹ cứ đi đến sảnh trước bên kia đi, hôm nay những người tới đều là nhân vật có mặt mũi trong giới nhà giàu, mẹ nhân cơ hội này làm quen với nhiều bà chủ của nhà giàu có một chút, như vậy thì mới có lợi cho việc tăng thêm giá trị con người của mẹ!
“Được, vậy mẹ đi đây.” Trương Mỹ Văn lên tiếng đồng ý, sau khi sửa sang lại quần áo thật tốt mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Vương Thanh Hà.
Cô ta nhìn đồng hồ ở trên tường một chút, tại sao mà bây giờ thợ trang điểm vẫn còn chưa có trở lại?
Một lát sau thì có người gõ cửa.
Vương Thanh Hà cho là thợ trang điểm đã trở lại, không đồng ý nói: “Vào đi, làm gì mà chậm như vậy…” Cô ta đang chiêm ngưỡng gương mặt được trang điểm của mình ở trong gương, bất ngờ nhìn thấy người bước vào phòng qua tấm gương.
Cũng không phải là thợ trang điểm, mà là…
“Tân Hoài An?” Vương Thanh Hà giống như là gặp quỷ vậy, vẻ mặt lập tức trở nên trắng bệch kêu lên một tiếng, sau đó nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn người phụ nữ tuyệt đối không nên xuất hiện ở nơi này vào giờ phút này.
“Cô, không phải là cô đã chết rồi sao? Làm sao có thể, xuất hiện ở chỗ này được… Vương Thanh Hà bởi vì kinh ngạc cho nên khi nói chuyện cũng bắt đầu thấy khó khăn.
Tân Hoài An mặc trên người bộ quần áo của người giúp việc, nốt rưồi giả trên mặt và bộ tóc giả đội trên đầu đều được lộ ra mái tóc dài đen nhánh ít với Vương Thanh Hà đang hoảng hốt lo sợ, nụ cười trên mặt của cô vẫn lạnh lùng âm u như cũ, châm chọc em ra là mấy người cũng rất hi vọng tối chết đây mà”
“Không, không phải như vậy…” Vương Thanh Hà chột dạ muốn giải thích, nhưng đột nhiên cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu lập tức thay đổi, ngạc nhiên nghi ngờ hỏi: “Cô tới đây làm cái gì?”
“Tôi muốn để cho mấy người phải đền mạng cho con trai của tôi” Tân Hoài An vừa nói với giọng lạnh lùng, vừa đi đến gần Vương Thanh Hà.
Vương Thanh Hà nghe được lời này của cô thì không khỏi ngạc nhiên, theo bản năng nói: “Không phải là con trai của cô…
Từ từ đã, chẳng lẽ Tân Hoài An không biết đứa con hoang kia vẫn còn sống hay sao?
Mắt thấy Tân Hoài An cách mình càng ngày càng gần, Vương Thanh Hà lại không muốn hét to làm kinh động đến những người khác.
Nếu như bị những người khác, nhất là cậu Chử biết là Tân Hoài An vẫn còn sống, vậy hôn lễ hôm nay chỉ sợ là không thể tiếp tục được nữa.
Con ngươi của cô ta chuyển động, lặng lẽ cầm lấy cây kéo ở trên bàn trang điểm.
Chuyện đã tới nước này, chỉ còn cách lặng lẽ tiêu diệt Tân Hoài An, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà hoàn thành hôn lễ rồi hãy nói!
Trong mắt Vương Thanh Hà chợt lóe lên ý muốn giết người.
Tân Hoài An làm như thấy, vẻ mặt vẫn không thay đổi như cũ đến gần chỗ cô ta, nói: “Trước tiên xử lý cô đã, rồi sau đó xử lý mẹ cô và Chử Chấn Phong, tôi sẽ không bỏ qua cho những người đã làm tổn thương hai mẹ con tôi đâu!”
“Tân Hoài An, cô đi chết đi ” Vương Thanh Hà bất ngờ không kịp đề phòng cây kéo đâm về phía Tân Hoài An.
Tân Hoài An híp đôi mắt lại, tránh được cây kéo đâm về phái mắt của cô.
Đầu ngón tay của cô đột nhiên lóe lên ánh sáng màu bạc, không chút do dự đâm về phái huyệt vị ở trên cổ của Vương Thanh Hà.
Vương Thanh Hà ngạc nhiên nhìn chăm chằm vào cô, ánh mắt hoảng sợ, cơ thể lại từ từ trở nên mềm nhũn, ngã xuống ở bên chân Tân Hoài An.
Tân Hoài An từ trên cao nhìn xuống cô ta, ánh mắt lạnh như băng, bên trong giọng nói lại càng thêm không chứa một chút tình cảm nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.