Tân Bảo Nga vừa rời đi, Liễu Thanh Phong lập tức nhảy từ ngoài cửa sổ vào, nhanh chóng đi đến trước mặt Trương Nhược Phi: “Có phải Hòa Thư Thảo chính là Tân Hoài An không?” Anh ta vội vàng hỏi, vẻ mặt cũng vô cùng kích động.
Liễu Thanh Phong không ngốc, anh ta ở ngoài cửa sổ nghe rất rõ cuộc trò chuyện của mấy người trong này, mà phản ứng của Trương Nhược Phi lại làm cho anh ta chắc chắn hơn nữa.
Trương Nhược Phi không hề giấu diếm, gật đầu một cái: “Ừ! Tân Hoài An chưa chết, cô ấy chưa chết!”
Nghe thấy vậy, sự u ám trong lòng Liễu Thanh Phong lập tức tna thành mây khói, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi: “Quá tốt rồi! Theo những lời vừa nấy của mấy người Tân Bảo Nga, chắc chắn giờ Tân Hoài An đã quay về Hải Lam rồi, tôi đi tìm cô ấy!” Anh ta vừa nói xong lập tức đi ra bên ngoài.
Nhưng đột nhiên nghĩ ra cái gì đó nên quay đầu lại, nhìn thấy Trương Nhược Phi đang cẩn thận mà cất bộ kim châm cứu.
Anh ta nheo mắt, sắc mặt rất mù mờ mà hỏi: “Cậu Trương, anh vì một tin tức liên quan đến Tân Hoài An mà đồng ý tặng không cả nhân sâm dại sáu mươi năm cho người ta, chẳng lẽ anh cũng thích Tân Hoài An sao?”
Trương Nhược Phi cẩn thận đặt bộ kim châm cứu vào trong ngăn tủ, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, sắc mặt vô cùng thản nhiên mà nói: “Đã từng, sau này thì cảm giác vẫn là làm bạn thì tốt hơn! Tân Hoài An cô ấy là bạn thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ho-yeu-cua-tong-tai/1164892/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.