Chương trước
Chương sau
Điều quan trọng nhất là đối phương có khí chất lãnh đạm và trong sáng.
Vừa thấy đã giật mình, Tân Hoài An như nhìn thấy chính bản thân mình.
Tuy nhiên, nhìn kỹ hơn sẽ thấy rằng sự khác biệt giữa hai người là rõ ràng.
Cô gái này có một nốt rưồi đỏ ở giữa hai lông mày, hết sức nổi bật. Tuy rằng mặc một chiếc áo dài trơn đơn giản, nhưng lại có một loại khí chất sang trọng tự nhiên toát ra.
Đúng lúc này cơ thể của cô chật vật không chịu nổi, tứ chỉ không nghe lời cơ thể, khác một trời một vực.
“Miệng của vết thương nứt ra rồi” Giọng nói có chút bất đắc dĩ của người phụ nữ vang lên.
Tân Hoài An lấy lại tinh thân, muốn nói rằng bây giờ cô rất muốn chết, nên không cần phải uổng công cứu chữa vô ích.
Thế nhưng thấy người phụ nữ đã bắt đầu tập trung xử lý lại vết thương cho cô, cô không nhịn được mà nuốt câu nói vào.
Cũng là một bác sĩ, cô thực sự hiểu được, bệnh nhân mà cô đã rất vất vả để cứu chữa, nhưng lại chỉ nghĩ đến việc muốn chết sẽ khiến trong lòng người bác sĩ có nhiều sự đả kích.
Cổ họng của Tân Hoài An co lại lại thêm có chút đắng, cô nói chuyện khó khăn, giọng nói khàn khàn: “Cảm ơn cô đã cứu tôi…”
“Không cần cảm ơn, mấy ngày tới nhất định phải nằm xuống, không được động đậy. Nếu như miệng vết thương lại nứt ra thì sẽ ảnh hưởng đến việc chữa trị và sẽ để lại sẹo lớn” Người phụ nữ dặn dò, giọng nói nhẹ nhàng êm ái như gió xuân.
Tân Hoài An mím môi lại, bây giờ cô còn không quan tâm đến tính mạng của mình thì làm sao có thể quan tâm đến vết Sẹo.
Tuy nhiên, nếu không thể chết được thì cô cũng muốn hiểu được.
Một mạng người trả một mạng người, cô chỉ đơn giản đến gặp Chử Chấn Phong và yêu cầu anh trả giá cho cái chết của con trai cô!
Mối hận trong lòng Tân Hoài An vừa dâng lên, sát khí trong mắt còn chưa được bao trùm.
Người phụ nữ bên cạnh liền rắc thảo dược đã giã nát lên vết thương của cô và dùng băng gạc quấn chặt lại.
Đau!
Tân Hoài An kêu lên một tiếng đau rồi ngất đi vì quá đau.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, một người phụ nữ trung niên đang cho cô uống thuốc.
Vị thuốc vừa đắng vừa chát rất khó uống, tác dụng cũng tương tự như thuốc chống viêm và giảm đau.
Tân Hoài An nhíu mày uống hai ngụm, không nhịn được mà hỏi: “Còn có amoxicillin và ibuprofen không?” Người phụ nữ trung niên sững người trong giây lát.
Người phụ nữ trẻ đang băng bó vết thương cho Tân Hoài An bước vào phòng, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đang ở trên núi không tiện mua đồ, không có hai loại thuốc mà cô nói tới, cho nên tôi chỉ có thể lên núi và lấy cho cô một ít thảo dược thôi” Nghe vậy, Tân Hoài An có chút xấu hổ.
Trong trường hợp điều kiện có hạn, những người khác đã cố gắng cứu cô ấy mà cô còn ngại thảo dược đắng.
“Xin lỗi..” Cô thì thào, thở dài một hơi, uống cạn cả bát thuốc.
Cô muốn khỏi bệnh sớm và tìm cách trả thù cho Chử Chấn Phong!
Uống thuốc xong, người phụ nữ giúp Tân Hoài An gỡ gạc, thay băng.
“Tại sao vẫn chưa lành?” Nhìn thấy vết thương của Tân Hoài An, người phụ nữ nhíu mày suy nghĩ.
Tân Hoài An khó khăn quay đầu sang một bên, nhìn bờ vai sưng đỏ của mình, vết thương kinh khủng trên đầu vai lại còn nhìn thấy được cả xương, dịch tiết ra dịch từ miệng vết thương trộn với bã bột thuốc nghiền nát, thê thảm đến mức không nỡ nhìn.
Bây giờ cô đã nghĩ thông suốt, đương nhiên cũng muốn sớm bình phục.
Ánh mắt cô dừng lại trên bột thuốc bên cạnh, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Miệng vết thương của tôi khá sâu, bột thuốc điền thất phấn và thất lý tán mà cô dùng sẽ không có hiệu quả, cho nên phải thêm băng phiến. Hơn nữa, vết thương có quá nhiều vi khuẩn, trước khi nhỏ thuốc nên rửa bằng nước đun sôi để khử trùng và giảm viêm nhiễm”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.