Chương trước
Chương sau
Lễ nào, họ đã…
Nghĩ tới khả năng này, gương mặt người đàn ông càng lạnh hơn.
Anh của lúc này không muốn bất cứ ai và bất kỳ chuyện gì làm phiền.
Vậy mà, lại có người không mời mà tới.
Vương Thanh Hà ra khỏi xe bảo mẫu, để Ngọc Điềm lại trong xe, tự mình đạp trên đôi giày cao gót đi vào trong biệt thự.
Hai ngày trôi qua kể từ cái chết của mẹ con Tân Hoài An, cũng đã gần đến lúc nên xác nhận thái độ của anh Chử để quyết định chuyện kết hôn.
Đương nhiên, cô ta sẽ không ngu xuẩn đến mức chủ động nhắc tới mẹ con Tân Hoài A.
Vương Thanh Hà mím môi, trong mắt lóe lên một tia sáng âm u.
Cô ta không có nhìn thấy bóng dáng của Chử Chấn Phong ở những nơi khác của biệt thự, cuối cùng đến ngoài cửa phòng sách, giơ tay mà gõ nhẹ cửa.
“Chấn Phong, em là Thanh Hà” Giọng nói nhẹ nhàng của của cô ta vang lên, sau đó mang theo một chút do dự rồi nói: “Hôm đó dì Chử gọi em và bố em đến nơi ở cũ của nhà họ Chử, nói là… anh muốn hủy hôn? Đây là thật sao?” “Lúc đầu em cứu anh, anh từng nói là sẽ cưới em. Nhiều năm như vậy, em cũng vẫn luôn tràn đầy hy vọng để gả cho anh, em thật sự rất yêu anh, có thể nào, đừng hủy hôn?” Vương Thanh Hà đè nén cảm xúc của mình, rồi bộc lộ ra hết tình cảm chân thành.
Dù sao mẹ con Tần Hoài An cũng không còn nữa, cậu Chử tự nhiên cũng sẽ không vì hai người đó, mà giải trừ hôn ước với cô ta.
Cho nên, chỉ cần cô ta nói vài lời dễ nghe, khiến đối phương hiểu rõ sư sỉ tình của mình, từ đó sẽ không phụ lòng cô ta.
Trong lòng Vương Thanh Hà như đang mơ tưởng mọi việc sẽ đúng như dự định của mình mà cẩn thận lắng nghe, nhưng trong văn phòng rất lâu cũng không có động tĩnh.
Chẳng lẽ, người không có ở đó?
Nhưng cậu Chử rõ ràng ở trong nhà! Lại có thể đi đâu đây?
Trong đầu cô ta vừa vụt qua một tia hoài nghi, bèn nghe thấy trong cánh cửa của phòng sách đang đóng chặt có tiếng bước chân vang lên.
Vẻ mặt Vương Thanh Hà sững lại, lập tức điều tiết lại cảm xúc, trên mặt lộ ra một tia bi thương.
“Chấn Phong”. Cánh cửa vừa mở ra, cô ta liền lập tức nói năng luống cuống.
Đối diện với khuôn mặt lạnh tanh của người đàn ông phảng phất như mới bước ra từ vực sâu địa ngục lạnh lẽo, ‘Vương Thanh Hà đột nhiên rùng mình, sau đó cũng không nói ra được gì, cổ họng cứ như bị đông cứng lại.
Lúc cô ta nhìn vào ánh mắt của người đàn ông, trong lòng lại càng thêm run rẩy.
Cô ta nhịn không được mà hoài nghi những lời mà mình nói lúc nãy, Chử Chấn Phong rốt cuộc có nghe thấy không?
Nếu không, sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô ta?
Lạnh lùng, vô tình… chỉ có sự căm thù lạnh lẽo, khiến người ta bất an!
Vương Thanh Hà cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Mà Chử Chấn Phong lại không chút biểu cảm mà nhìn cô, giọng điệu thờ ơ nói: “Tôi, nhất định sẽ hủy hôn” Đồng tử Vương Thanh Hà co lại, khó tin mà lùi về sau.
Cô ta nhìn chăm chằm vào người đàn ông trước mặt, hoảng loạn mà lắc đầu: “Nhưng mà, tại sao? Rõ ràng Tân—” Ý thức được gì đó, cô ta đột nhiên dừng lại, không dám tiếp tục nói nữa.
Chử Chấn Phong vốn không để ý đến khoảnh khắc kỳ lạ đó của cô ta, giọng điệu vẫn lạnh lùng không chút dao động mà nói: “Về việc bồi thường, cô cứ việc đưa ra, tôi nhất định sẽ đáp ứng đầy đủ” Vương Thanh Hà chết lặng mà cắn chặt môi, nhìn sự khẳng định trên vẻ mặt anh, thì biết chuyện này… anh đã thật sự quyết tâm.
Rõ ràng hai mẹ con Tân Hoài An đã chết, anh vẫn là muốn hủy hôn với cô ta!
Vương Thanh Hà chỉ cảm thấy như đang bị mỉa mai, lúc nãy liền mất bình tĩnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.