Vệ Nam chỉ vào một chỗ dốc núi, giải thích với người đàn ông lạnh lùng đang ở bên cạnh.
Dốc núi nơi đó, thi thể đám người anh Ngô đã bị đưa đi.
Chử Chấn Phong nhếch môi mỏng, toàn thân bị một cỗ khí tức áp suất thấp khó nói bao phủ.
Nghe được lời này của Vệ Nam, trong con ngươi u ám chợt lóe lên.
Súng?
Vậy mẹ con Tân Hoài An……
Nỗi lo lắng trong lòng lại nặng hơn mấy phần.
Chử Chấn Phong bước nhanh quay người đi về một bên khác.
Lúc này đã gần đến hoàng hôn, nơi này được núi lớn bao quanh trời càng nhanh tối hơn so với bên ngoài.
Chử Chấn Phong hơi híp con ngươi lại dựa vào thị lực tinh tường đảo qua vết tích trên đồng cỏ.
Vết tích do bánh xe đè lên lộn xộn không chịu nổi.
Trong mắt tinh quang chợt lóe lên.
“Thời điểm đám người anh Ngô chết, chắc là Tân Hoài An vẫn còn đang ở trên xe, hơn nữa còn có ý đồ lái xe chạy trốn, chỉ là…”
Nhìn xem nằm trong hố lớn cách đó không xa, ánh mắt Chử Chấn Phong càng u ám hơn, chậm rãi nắm chặt bàn tay xuôi bên người lại.
“Cậu Chử, có khả năng mẹ con Tân Hoài An bị người ta mang đi rồi hay không? Trời cũng sắp tối rồi, hay là chúng ta trở về phái người điều tra kỹ chuyện này?”
Vệ Nam đề nghị.
Chử Chấn Phong giống như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chăm chiếc xe xảy ra chuyện kia, tâm tình phức tạp.
Vốn dĩ là vì không muốn để cho đám người Hàn Lệ Thu bên kia phát hiện nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ho-yeu-cua-tong-tai/1164870/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.