Trương Mỹ Văn căn răng, tức tôi nói: “Mày hãy đợi đó cho tao, tao.
không thể xử mày, thì sẽ có người có thể xử mày thôi!”
Nói xong, một tay lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi đến một số điện thoại.
“Con gái, mẹ gặp được Tân Hoài An rồi, con nhanh cho hai người đến đây, mẹ đánh không lại nó… Á..”
Trương Mỹ Văn còn chưa nói xong, điện thoại đột nhiên bị đánh bay đi, bà ta kêu lên một tiến.
Đưa tay ra bắt lấy.
Cùng lúc đó, Tân Hoài An nhân cơ hội thoát khỏi sự kiềm chế của bà ta, kéo khoảng cách ta với bà ta.
Trương Mỹ Văn phản ứng lại, không đi lượm điện thoại nữa, tức tối trừng mắt nhìn Tân Hoài An.
Tân Hoài An lạnh lùng nói: “Dì, bà cũng lớn tuổi rồi, đánh không lại thì đi mách lẻo tìm người đến giúp ư? Bớt đi nhé, món nợ của tôi và Vương Thanh Hà, khi nào rảnh tôi sẽ từ từ tìm cô ta tính nợ”
Nói xong, cô không chút do dự nhanh chóng rời đi không nán lại nữa.
Sau lưng, vọng lại tiếng mắng chửi của Trương Mỹ Văn: “Tân Hoài An cô là loại đàn bà ti tiện không biết xấu hổ, cô tưởng là chỉ dựa vào đứa con hoang đó là có thể cướp đi vị trí của con gái sao? Cô hãy nhìn lại cái bụng bầu của mình đi, cũng không biết là ngủ cùng đàn ông nào có được, nhà họ Chử mới không cần loại người như cô…”
“Vậy tặng bà đó!”
Tân Hoài An cũng không quay lại, vung tay đang định ném qua một cái gối cho Trương Mỹ Văn.
Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ho-yeu-cua-tong-tai/1164844/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.