Chương trước
Chương sau
Trương Mỹ Văn căn răng, tức tôi nói: “Mày hãy đợi đó cho tao, tao.
không thể xử mày, thì sẽ có người có thể xử mày thôi!”
Nói xong, một tay lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi đến một số điện thoại.
“Con gái, mẹ gặp được Tân Hoài An rồi, con nhanh cho hai người đến đây, mẹ đánh không lại nó… Á..”
Trương Mỹ Văn còn chưa nói xong, điện thoại đột nhiên bị đánh bay đi, bà ta kêu lên một tiến.
Đưa tay ra bắt lấy.
Cùng lúc đó, Tân Hoài An nhân cơ hội thoát khỏi sự kiềm chế của bà ta, kéo khoảng cách ta với bà ta.
Trương Mỹ Văn phản ứng lại, không đi lượm điện thoại nữa, tức tối trừng mắt nhìn Tân Hoài An.
Tân Hoài An lạnh lùng nói: “Dì, bà cũng lớn tuổi rồi, đánh không lại thì đi mách lẻo tìm người đến giúp ư? Bớt đi nhé, món nợ của tôi và Vương Thanh Hà, khi nào rảnh tôi sẽ từ từ tìm cô ta tính nợ”
Nói xong, cô không chút do dự nhanh chóng rời đi không nán lại nữa.
Sau lưng, vọng lại tiếng mắng chửi của Trương Mỹ Văn: “Tân Hoài An cô là loại đàn bà ti tiện không biết xấu hổ, cô tưởng là chỉ dựa vào đứa con hoang đó là có thể cướp đi vị trí của con gái sao? Cô hãy nhìn lại cái bụng bầu của mình đi, cũng không biết là ngủ cùng đàn ông nào có được, nhà họ Chử mới không cần loại người như cô…”
“Vậy tặng bà đó!”
Tân Hoài An cũng không quay lại, vung tay đang định ném qua một cái gối cho Trương Mỹ Văn.
Trương Mỹ Văn không phản ứng kịp, bị cái gối đập vào mặt, vô thức bắt lấy.
Vừa cúi đầu nhìn, mặt liền đỏ bừng vì tức giận.
“Con đi này, mày chơi tao!” Nói xong, dùng sức đập cái gối xuống đất.
Giống như vừa nghĩ đến gì đó, bà ta mau chóng nhặt điện thoại lên, gọi lại vào số điện thoại của Vương Thanh Hà.
“Con gái, không ổn rồi, mẹ không ngăn Tân Hoài An lại được, mẹ vừa nghe cô ta gọi điện thoại cho người khác, bây giờ cô ta muốn đến nhà họ Chử, muốn thay thế thân phận vị hôn thê nhà họ Chử của conl Con mau đi xem đi!”
Vương Thanh Hà ở đầu dây bên kia nghe xong, sắc mặt lạnh lùng, lập tức bảo trợ lý Ngọc Điềm lái xe.
Vẻ mặt của cô ta u ám ngồi vào trong xe, hai tay đặt lên đầu gối siết chặt vạt váy, khớp xương trắng bệch.
Tân Hoài An, tôi đoán không sai, quả nhiên là cô quay về cướp vị trí của tôi!
Ở bên này, Vệ Nam vừa bị Trương Nhược Phi cử ra ngoài, lại gọi những đàn em cải trang đến, hỏi bọn họ đã tìm được người chưa.
“Trợ lý Vệ, không tìm thấy Tân Hoài An và đứa trẻ mà anh nói”
Câu trả lời nhận được không hề khiến người ta bất ngờ.
Vệ Nam thở dài một hơi, lấy điện thoại ra, chuẩn bị trả lời anh Chử theo như cũ.
Nhưng vào lúc này, cậu ta thoáng thấy một bóng dáng, từ phòng khám đi ra, ở bên đường bắt một chiếc xe.
Cậu ta sững sờ nhìn người phụ nữ chuẩn bị lên xe, trên mặt dần dần lộ ra vẻ kỳ lạ.
Thật kỳ lạ, đây chẳng phải là thai phụ đã gặp trước đây hay sao?
Nhưng mà tại sao lại không thấy cái bụng to của cô ấy rồi?
Còn nữa, hình như lúc đó cô còn bế một đứa bé nữa, cũng không thấy bóng dáng đâu cả.
Mắt thấy người phụ nữ lên xe rời đi, đột nhiên Vệ Nam vỗ đầu một cái, sau đó mới phản ứng lại.
“Người phụ nữ đó có vấn đề!”
Cậu ta lập tức cất điện thoại vào, không vội vàng báo cáo.
Dặn dò những người khác, tiếp tục về phòng khám điều tra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.