Chương trước
Chương sau
Chử Chấn Phong khẽ nhíu mày, có vẻ không vui.
Anh không quan tâm đến lời nói của Vệ Nam, dường như đã có quyết định, nói với nữ cảnh sát: “Tôi sẽ đưa cậu bé về nhà trước, bên cô nếu có tiến triển gì, hãy cho tôi biết bất cứ lúc nào”
Thái độ không thể nghi ngờ, đầy độc đoán.
Vệ Nam thấy vậy, không dám nói thêm gì.
Chử Chấn Phong bảo Vệ Nam để lại thông tin liên lạc, sau đó dẫn cậu bé rời khỏi cục cảnh sát.
“Chú, chú đưa cháu về nhà sao?” Thiên Nam hỏi.
“Ừm, để cháu ở đây, chú không yên tâm.” Chử Chấn Phong nói.
Nói xong, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác rất kỳ lạ.
Thật kỳ lạ, cậu bé này dường như khiến anh đặc biệt quan tâm, từ lúc nào anh lại thích trẻ con như vậy?
Thiên Nam nghe lời anh, trái tim bé bỏng bỗng chốc hơi nóng lên.
Phải làm sao đây? Cậu bé không muốn về nhà cùng ông chú này.
Cậu bé lo lắng trong lòng, hai mắt đảo quanh.
Lúc chuẩn bị lên xe, cả người cậu bé đột nhiên run lên, cả người ngã nhào xuống đất.
Cũng may Chử Chấn Phong nhanh tay đỡ được cậu bé.
Chỉ thấy mặt mày nhóc con kia nhăn nhó, sắc mặt đau đớn, thân thể gầy yếu nhỏ bé run rẩy không ngừng, có vẻ như cậu bé đang phải chịu đựng rất nhiều đau đớn.
Vẻ mặt Chử Chấn Phong căng thẳng, chỗ nào đó trong lòng anh như bị động vào mà co rút đau đớn.
“Có chuyện gì xảy ra?” Anh trầm giọng nói.
Vệ Nam cẩn thận quan sát tình trạng của Thiên Nam, suy đoán nói: “Anh Chử, đứa bé này bị bệnh gì à? Nó đang mặc đồ bệnh viện”
Chử Chấn Phong mím chặt môi, lạnh giọng nói bệnh viện trước.”
Tại bệnh viện Phú Khang, dưới sự phân phó của Chử Chấn Phong, bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện cho Thiên Nam.
‘Ðưa thằng bé đi Kết quả kiểm tra vừa có đã làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.
“Đứa bé mới nhỏ như vậy mà lại bị suy thận!”
Bác sĩ đưa kết quả xét nghiệm toàn là ngôn ngữ chuyên môn bằng hai tay tới trước mặt Chử Chấn Phong, rồi giải thích với anh: “Từ kết quả kiểm tra cho thấy trước đó cháu bé này đã mắc bệnh rất nặng, tương tự như nhiễm vi rút, vì vậy thận mới bị xâm nhiễm nên gây ra bệnh”
Bác sĩ lắc đầu thở dài: “Hiện tại, phương pháp trị liệu duy nhất là là thay máu.”
Chử Chấn Phong hơi nheo mắt, giọng nói của anh lạnh lùng kiên định: “Vậy thì thay máu!”
“Nhưng là…”
Vị bác sĩ mấp máy môi, khi bắt gặp con ngươi lạnh lẽo của người đàn ông thì khổ sở nói: “Nhóm máu của cháu bé đó là nhóm máu Rh âm tính rất hiếm, nên tìm được nhóm máu phù hợp trong thời gian ngắn là một điều rất khó… Đối với tình trạng của cháu bé này thì sợ là cháu không kiên trì được bao lâu.”
“Nó cũng là nhóm máu Rh âm tính?” Vệ Nam kinh ngạc hô khế một tiếng, vô thức nhìn cậu chủ nhà mình.
Chử Chấn Phong cũng có hơi ngoài ý muốn, lông mày anh hơi nhướng lên, anh nhìn cậu bé nằm trên giường bệnh.
Đứa bé này lại có cùng nhóm máu với anh. Thực sự là trùng hợp.
“Máu của tôi tương thích với đứa bé” Chử Chấn Phong như có điều suy nghĩ nói.
“Anh Chử, không được!”
Vệ Nam không để ý tới thân phận, vội la lên: “Anh mới rút nhiều máu cho anh Trương như vậy, thân thể anh vẫn chưa khôi phục lại, không thể lấy thêm máu cho đứa bé này nữa!”
Chử Chấn Phong liếc mắt nhìn Vệ Nam, anh đang định nói chuyện thì nhóc con trên giường bệnh tỉnh lại. Anh lập tức nháy mắt với Vệ Nam, ý bảo Vệ Nam câm miệng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.