Chương trước
Chương sau
Hai bác sĩ liếc nhau, hiểu ý cười một tiếng.
Rốt cuộc thì vẫn là một đứa trẻ con.
“Vương, cậu đi lấy thêm hai viên thuốc này tới đây”
Bác sĩ nói chuyện với Thiên Nam sau khi xử lý xong thuốc bèn nói với đồng nghiệp bên cạnh.
Thiên Nam nhìn người kia đi ra ngoài, trên mặt cũng không biểu hiện ra cái gì cũng không hề ngừng tính toán.
Hừ, những người xấu này muốn dùng mình uy hiếp mẹ, nhất định không thể để cho bọn họ đạt được mục đích!
Cậu xoay tròn con ngươi đen bóng, đã có chủ ý của riêng mình.
Lúc y tá nam dẫn Tân Hoài An và Trương Nhược Phi đi tới phòng giải phẫu, bên trong không có một ai.
“Có phải anh nhầm đường rồi hay không, chỗ này không có người?”
Trương Nhược Phi không khách khí hỏi y tá nam.
Đối phương cũng có chút choáng váng: “Không sai, đây chính là phòng phẫu thuật mà, sao lại không thấy người đâu…..”
Nghe vậy, Tân Hoài An nhíu chặt lông mày, trâm mặt chất vấn: “Anh chắc chắc không?”
Nếu là do Hàn Lệ Thu cố ý dàn dựng thì sao?
Y tá Nam gật đầu, vô cùng chắc chắn: “Đương nhiên, hai người nhìn đi tất cả dụng cụ dùng để phẫu thuật đều đã chuẩn bị xong rồi”
Tân Hoài An nhìn lướt qua, đúng là như thế.
Thế nhưng, người đâu?
Cô và Trương Nhược Phi ăn ý liếc nhìn nhau, hai người quyết định phải nhanh chóng… Đi tìm Hàn Lệ Thu.
Có người đã tìm tới Hàn Lệ Thu sớm hơn hai người họ một bước.
Chính là hai bác sĩ trong phòng phẫu thuật phụ trách trông coi Thiên Nam.
Thời điểm Tân Hoài An và Trương Nhược Phi quay trở lại, vừa vặn nghe được một câu nói trong phòng truyền ra: “Trước đó thăng nhóc con kia tỏ ra rất nghe lời, khiến chúng tôi buông lỏng cảnh giác, nhân lúc Vương đi lấy thuốc, không nghĩ tới nó đột nhiên nói đau bụng sau đó bảo tôi đi ra ngoài còn nó thì nhân lúc đó chạy trốn”
“Tôi cũng là vì lo lắng đứa nhỏ này xảy ra chuyện, nhất thời sốt ruột mới bị lừa, cô Hàn xin cô đừng trách tội tôi…… Càng nói âm thanh của đối phương càng nhỏ xuống, càng không dám ngẩng đầu lên.
“Nói nhiều như vậy có tác dụng gì? Còn không nhanh chóng đi tìm cho tôi! Nếu như để đứa nhỏ kia chạy thoát thật, người đầu tiên tôi xử lý chính là anh!”
Hàn Lệ Thu nghiêm nghị quát, hai con ngươi bắn ra lửa giận.
Cô ta khó có thể kiềm chế được cảm xúc của mình lúc này, rống xong một trận, ánh mắt thoáng nhìn Tân Hoài An và Trương Nhược Phi.
Chỉ trong chớp mắt cô ta liền thu sự dữ tợn trên khuôn mặt lại, lộ ra nụ cười dối trá.
“Cô Tân, cậu Trương, chỗ này của tôi xảy ra một chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, phẫu thuật có thể phải trì hoãn một lúc, mời hai vị đi nghỉ trong phòng chờ trước.”
Cô ta mỉm cười che đậy sự hiểm ác, ánh mắt đảo qua cái hộp trong tay của Trương Nhược Phi, bỗng nhiên nói: “Những bịch máu quý giá này cứ cầm như vậy sẽ không bảo quản được lâu, không bằng để trong kho lạnh chuyên dùng bảo quản máu của bệnh viện chúng tôi trước.”
Nói xong, không cho hai người Tân Hoài An và Trương Nhược Phi cơ hội tỏ thái độ, đã hếch cằm với bác sĩ bên cạnh ra hiệu anh ta đi lấy.
Bác sĩ này đi đến trước mặt Trương Nhược Phi: “Cậu Trương, giao cái hộp kia cho tôi đi.”
Vừa rồi Tân Hoài An và Trương Nhược Phi đã nghe được lời nói của bác sĩ kia, đương nhiên bọn họ cũng biết Thiên Nam mất tích rồi.
Nếu đã như vậy, những bịch máu RH có thể cứu Thiên Nam này, làm sao có thể giao cho Hàn Lệ Thu được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.