Còn Tân Hoài An thì lại đang không thể cười nổi.
Thì ra, là cô đã đổ lỗi sai người rồi.
Nhưng mà, cho dù là Hàn Lệ Thu hay là Vương Thanh Hà, thì hôm nay cô đến đây cũng chỉ có một mục đích mà thôi.
Tân Hoài An không định nói chuyện vòng vo cùng với Hàn Lệ Thu, cô liền kéo khẩu trang xuống, để lộ ra một gương mặt lạnh lùng vô cảm và đi thẳng vào vấn đề: “Con tôi đâu?”
Hàn Lệ Thu thích thú liếc nhìn Tân Hoài An một cái, rồi nhếch miệng mỉm cười: “Cậu bé rất khỏe.”
Dưới sự giúp đỡ của trợ lý, cô ta đã ngồi sang ghế sopha, sau đó mới ung dung đưa ra điều kiện: “Nếu như cô đồng ý làm theo lời tôi nói”
“Cô nói cho tôi biết trước, con tôi đang ở đâu”
Tân Hoài An không thỏa hiệp một cách tùy tiện, mặc dù cô thật lòng rất nhớ mong cục cưng Thiên Nam, nhưng mà Hàn Lệ Thu đã chủ động tìm đến cô thì điều đó chứng tỏ rằng con của cô tạm thời vẫn đang an toàn.
Cô phải giành lấy sự chủ động, không thể để cho đối phương hoàn toàn dắt mũi mình được.
“Bây giờ ngay cả việc con tôi đang ở đâu tôi còn không biết thì không thể chắc chắn rằng con tôi có bình an vô sự hay không, như vậy cô bảo tôi làm sao mà hợp tác với cô đây?” Tân Hoài An nhìn chằm chăm vào Hàn Lệ Thu và nói.
“Điều này thì đơn giản” Hàn Lệ Thu nở ra một nụ cười mang ý không phản đối, sau đó nhìn người trợ lý ở kế bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ho-yeu-cua-tong-tai/1164800/chuong-472.html