Chương trước
Chương sau
Tuy nhiên, lấy việc hiến máu ra như một điều kiện trao đổi để điều trị thì dường như có chút cảm giác “lợi dụng điểm yếu của người khác để uy hiếp” rồi.

Chử Chấn Phong nheo mắt lại, rồi nói: “Anh cần máu hiếm, tôi có thể giúp anh tìm cho đủ người cung cất Trương Nhược Phi lập tức hỏi: “Thật vậy sao? Nhanh nhất là khi nào sẽ tìm được?”

“Cần một chút thời gian” Xét cho cùng thì máu hiếm cũng không dễ kiếm như vậy.

Trương Nhược Phi đột nhiên lắc đầu: “Như vậy thì không được”

Nhìn vẻ mặt chợt không vui của Chử Chấn Phong, anh ta cũng không muốn thương lượng hỏng chuyện này nên giọng điệu đã ôn hòa hơn chút ít, vẻ mặt tràn đầy sự khó xử nói: “Thật ra tôi cũng là vì cần gấp lượng máu này nên mới đánh bạo muốn hỏi anh Chử hiến máu, bởi vì trong khoảng thời gian ngắn quả thực không thể tìm ra người hiến máu có nhóm máu hiếm này được.”

Anh ta cầm tài liệu ở bên cạnh đưa cho Chử Chấn Phong: “Nếu anh Chử băng lòng giúp đỡ, xin hãy ký tên vào sổ điều trị này, thỏa thuận giữa chúng ta sẽ có hiệu lực.”

Mí mắt Chử Chấn Phong khế rũ xuống, hàng lông mi che đi đôi mắt u ám của anh.

Một lúc sau, anh cầm lấy tập tài liệu.

“Anh Chử..” Vệ Nam có chút kinh ngạc thì thầm một tiếng.

“Chỉ là một chút máu thôi mà, không có chuyện gì đâu” Chử Chấn Phong nói rồi cầm bút lên thản nhiên ký tên.

Trên mặt Trương Nhược Phi lộ ra nụ cười, hài lòng cất tập tài liệu đi: “Hôm nay anh Chử hãy trở về nghỉ ngơi trước đã, ngày mai sẽ bắt đầu chữa trị, tôi đây cũng cần phải chuẩn bị một chút”

Chử Chấn Phong nhàn nhạt gật đầu, trầm giọng nói: “Ừm, đây là thỏa thuận giữa chúng ta, tôi hy vọng anh có thể giữ bí mật chuyện này”

“Hiểu rồi”

Trương Nhược Phi đưa mắt nhìn hai người Chử Chấn Phong rời đi.

Ngay khi bọn họ vừa đi khỏi, anh ta liền gọi điện thoại cho Tân Hoài An.

Tân Hoài An biết được rằng Trương Nhược Phi đã thỏa thuận với Chử Chấn Phong xong xuôi hết cả rồi, sự việc đã chắc chắn, cho dù chủ ý ban đầu của cô là không muốn Trương Nhược Phi ra mặt làm chuyện này cũng thành nói nhiều vô ích rồi Cô mím môi nói với vẻ cảm kích: Nhược Phi, cảm ơn anh đã vì tôi mà làm một chuyện mạo hiểm như vậy”

“Vì bạn bè mà, không thể thoái thác được.” Trương Nhược Phi mỉm cười sảng khoái.

Nói xong câu này, anh ta lại lúng túng nói: “Tuy nhiên, mặc dù tôi đã đồng ý là sẽ giúp Chử Chấn Phong chữa bệnh, nhưng e rằng vẫn phải để cô ra tay thôi. Tình trạng của anh ta không giống với với Hàn Âu Dương, hình như là sau này đã chịu sự áp bức tạo thành, cụ thể phải dùng phương pháp điều trị gì thì tôi không có một chút đầu mối nào cả”

“Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi là được rồi.” Tân Hoài An thản nhiên nói.
Chử Chấn Phong là do một tay cô làm cho tàn phế, đương nhiên là cô biết phải dùng cách gì để chữa khỏi cho anh. Tuy nhiên, nếu không phải là vì muốn lấy máu của anh để cứu Thiên Nam, cô lại hy vọng rằng anh sẽ bị tàn phế cả đời này! Ngày hôm sau, Chử Chấn Phong đến phòng khám trung y của Nhược Phi như đã hẹn. Cũng trải qua quá trình giống như Hàn Âu Dương trước đó, sau khi vào phòng phẫu thuật, Trương Nhược Phi cho anh ta sử dụng lượng thuốc mê vừa đủ và hương gây ngủ trước. Sau khi anh mất ý thức, Tân Hoài An trong chiếc áo khoác dài màu trắng, đeo khẩu trang và đầu đội mũ vô trùng cầm theo cây kim bạc của cô xuất hiện.

Trương Nhược Phi gật đầu ra hiệu với Tân Hoài An, sau đó liền tự giác từ bỏ vị trí của mình.

“Anh ta sẽ không thức dậy trong khoảng một tiếng nữa, cô có đủ thời gian, nếu như cô cần giúp đỡ điều gì nữa, thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào”

Bởi vì lần này Tân Hoài An không để cho anh ta ở lại quan sát, Trương Nhược Phi nói xong thì liền quay người đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.